Chương 26
Nguỵ Thừa Trạch
2024-08-26 16:49:46
"Tôi coi cậu là chị em tốt, cậu lại phá hỏng con đường trở thành một người phụ nữ giàu có của tôi, đồ khốn nạn!”Tần Tiêu nín thở một hơi, mắt thấy cô ấy chạy về phía mình, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, nắm lấy cuốn sổ xé ra, xé hai trang số di động xuống, thành giấy vụn, làm trò trước mặt cô ấy, ngẩng đầu lên nhét vào trong miệng.
“Ô a Tần Tiêu!Mẹ kiếp, đồ khốn nạn! Nhổ ra cho lão nương"
Tiền Nhiều bóp chặt cổ cô, khóc lớn đi bẻ miệng cô.
Rầm một tiếng.
Tần Tiêu há mồm cho cô ấy xem, buông tay nói, “Không có.”
Lập tức xem ánh mắt của cô ấy liền thay đổi, đôi mắt tràn ngập tuyệt vọng, ngồi xổm xuống cúi người khóc.
"Đồ ngốc, tôi là đồ ! Con đường phú quý của tôi đã bị cậu ăn mất, hy vọng gả vào gia đình giàu có không còn huhu, huhu"
Cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm, ném vở trong tay xuống, ngồi xổm xuống an ủi cô ấy.
"Không sao đâu, mình ăn phú bà của cậu thì bây giờ mình là phú , chờ mình có tiền nhất định sẽ bao dưỡng cậu, bảo đảm cậu cả đời này không lo ăn uống"
“Mẹ nó, cậu chết cho lão nương"
Tiền Nhiều bò dậy bóp chặt cổ cô đè xuống đất, nghiến răng không thở nổi, tức giận cực kì.
Tần Tiêu thật bị bóp cổ thở không nổi, cô gái này sức lực thật lớn, năm đó một đám người đội bóng rổ đều không phải là đối thủ của cô ấy, chỉ sợ hôm nay cô chết dưới tay nó.
Cô hít thở không nổi nên không dám xem thường nữa, dùng một hơi cuối cùng, gian nan nói cho cô ấy.
“Giết người phạm pháp…”
Tiền Nhiều vừa khóc vừa buông lỏng khịt mũi, " không được gả vào một gia đình giàu có, có gì khác biệt với án tử hình! ”
Tần Tiêu đỏ mặt ho khan một tiếng, trên nước da trắng nõn hiện lên một dấu tay đáng sợ.
Cô ấy ôm chân cô khóc, Tần Tiêu có chút nhìn không được, biết đây là sách của cô, không nghĩ tới đánh bậy đánh bạ, vô tình đánh trúng và cùng cô tham dự bữa tiệc giàu có.
"Chị em tốt à, không cần thiết, cậu chính là hào môn, còn gả cho hào môn làm cái gì, chờ mình có tiền, tuyệt đối cho cậu làm tiểu bạch kiểm* của mình.
"Ồ đúng là mặt hơi hồng" Cô vuốt tóc cô ấy, ánh mắt đầy trìu mến nói.
Tiền Nhiều ngẩng đầu trừng mắt với cô.
"Tôi đây mặc kệ, cậu muốn cùng tôi đi dự tiệc, tôi đã hỏi thăm, hôm nay sẽ có rất nhiều người giàu có xuất hiện, tất cả đều nói chuyện làm ăn. .Trang điểm cho tôi thục nữ đứng đắn một chút"
Cô khinh thường hừ một tiếng, thấy cô đang tức giận, Tần Tiêu vội vàng cười lễ phép giơ ngón tay cái lên.
“Không thành vấn đề chị em tốt, giao cho mình làm cho cậu, ! Bảo đảm khiến cậu vẻ vang tiến vào hào môn"
“Ô a Tần Tiêu!Mẹ kiếp, đồ khốn nạn! Nhổ ra cho lão nương"
Tiền Nhiều bóp chặt cổ cô, khóc lớn đi bẻ miệng cô.
Rầm một tiếng.
Tần Tiêu há mồm cho cô ấy xem, buông tay nói, “Không có.”
Lập tức xem ánh mắt của cô ấy liền thay đổi, đôi mắt tràn ngập tuyệt vọng, ngồi xổm xuống cúi người khóc.
"Đồ ngốc, tôi là đồ ! Con đường phú quý của tôi đã bị cậu ăn mất, hy vọng gả vào gia đình giàu có không còn huhu, huhu"
Cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm, ném vở trong tay xuống, ngồi xổm xuống an ủi cô ấy.
"Không sao đâu, mình ăn phú bà của cậu thì bây giờ mình là phú , chờ mình có tiền nhất định sẽ bao dưỡng cậu, bảo đảm cậu cả đời này không lo ăn uống"
“Mẹ nó, cậu chết cho lão nương"
Tiền Nhiều bò dậy bóp chặt cổ cô đè xuống đất, nghiến răng không thở nổi, tức giận cực kì.
Tần Tiêu thật bị bóp cổ thở không nổi, cô gái này sức lực thật lớn, năm đó một đám người đội bóng rổ đều không phải là đối thủ của cô ấy, chỉ sợ hôm nay cô chết dưới tay nó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô hít thở không nổi nên không dám xem thường nữa, dùng một hơi cuối cùng, gian nan nói cho cô ấy.
“Giết người phạm pháp…”
Tiền Nhiều vừa khóc vừa buông lỏng khịt mũi, " không được gả vào một gia đình giàu có, có gì khác biệt với án tử hình! ”
Tần Tiêu đỏ mặt ho khan một tiếng, trên nước da trắng nõn hiện lên một dấu tay đáng sợ.
Cô ấy ôm chân cô khóc, Tần Tiêu có chút nhìn không được, biết đây là sách của cô, không nghĩ tới đánh bậy đánh bạ, vô tình đánh trúng và cùng cô tham dự bữa tiệc giàu có.
"Chị em tốt à, không cần thiết, cậu chính là hào môn, còn gả cho hào môn làm cái gì, chờ mình có tiền, tuyệt đối cho cậu làm tiểu bạch kiểm* của mình.
"Ồ đúng là mặt hơi hồng" Cô vuốt tóc cô ấy, ánh mắt đầy trìu mến nói.
Tiền Nhiều ngẩng đầu trừng mắt với cô.
"Tôi đây mặc kệ, cậu muốn cùng tôi đi dự tiệc, tôi đã hỏi thăm, hôm nay sẽ có rất nhiều người giàu có xuất hiện, tất cả đều nói chuyện làm ăn. .Trang điểm cho tôi thục nữ đứng đắn một chút"
Cô khinh thường hừ một tiếng, thấy cô đang tức giận, Tần Tiêu vội vàng cười lễ phép giơ ngón tay cái lên.
“Không thành vấn đề chị em tốt, giao cho mình làm cho cậu, ! Bảo đảm khiến cậu vẻ vang tiến vào hào môn"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro