Chương 9
Nguỵ Thừa Trạch
2024-08-26 16:49:46
Chân Tần Tiêu dẫm guốc năm centimet cao đi cùng, đi đường phía trước cũng không xong té ngã, bị hắn kéo vào trong lòng ngực.Khóe mắt cô còn treo nước mắt, giãy dụa lắc đầu
"Tôi không muốn đi vào, tôi không muốn đi vào, ô tôi không cần ——”
Lâm Tử Dương bóp chặt cổ cô, dùng tay chỉ vào mặt cô, phẫn nộ nhíu mày, vết sẹo khóe mắt phá lệ ghê người.
“Tần Tiêu, em còn muốn sống liền câm miệng cho tôi! Tôi hôm nay nhất định phải thao em! Thao em đến nỗi trong miệng không dám nói hai từ chia tay nữa!!"
Hắn không biết xấu hổ nói những lời tình thú trong phòng, trước đài nhân viên phục vụ nghe được cũng chỉ gật đầu, căn bản không chú ý gương mặt ửng hồng của cô đang khóc.
Tần Tiêu bị hắn túm tóc, ném vào trong phòng. Vừa mới tiến vào thuận lợi cởi quần áo cô đang mặc ra, kéo áo khoác lao động cô xuống, gấp không chờ nổi cởi quần, giống như 800 năm chưa chạm qua phụ nữ, ánh mắt đầy cơ khát nhìn chằm chằm cô.
Tần Tiêu chạy quanh căn phòng tình thú lớn này để tránh hắn bắt được, thỉnh thoảng đụng phải trần nhà có xích sắt, căn phòng hồng nhạt tràn ngập tình thú có một trận mèo và chuột đuổi bắt làm hắn hưng phấn đến đỉnh đầu bốc hỏa, toàn thân chỉ mặc một cái quần lót, đuổi theo cô ba vòng, hạ thân dựng thẳng tắp đến quần lót không bao vây hết được.
Hắn đứng ở giường ngủ cánh cáo cô ở đầu giường
"Em còn dám trốn, tôi liền sẽ không cho em sắc mặt tốt! Có tin tôi cưỡng gian em không?”
"Ô anh dám động tôi, tôi sẽ không để anh yên! Tôi sẽ đến cục cảnh sát khai báo anh cưỡng gian tôi"
Hắn cười khúc khích nói
"Ông anh chính là chủ cục cảnh sát, em đi khai báo đi! Khắp thiên sẽ đều biết em bị tôi cưỡng gian, tôi xem còn ai dám thao em"
"Con mẹ nó, biến thái, cút cho tôi!!" Cô rút chân chạy đến cửa, hắn dự đoán được động tác của cô nên đi trước một bước, Lâm Tư Dương dễ như trở bàn tay túm lấy tóc cô, ném trở về giường, kéo áo gió bọc cô bên ngoài, phát hiện bên trong thế mà mặc váy hai dậy bó sát, ánh mắt hắn đều nổi giận.
"Em dựa vào cái gì mà ăn mặc lẳng lơ như vậy hả!! Định câu dẫn ai? Chia tay với tôi liền biến thành dạng này? Câu dẫn nam nhân khác đi, tôi đánh chết em!!"
Hắn giơ tay đánh vào mặt cô, Tần Tiêu thét chói tai che lại mặt, khóc thở không nổi, một nửa mặt sưng phù lên, khuôn mặt tinh xảo trứng ngỗng khóc sưng.
Lâm Tư Dương giống như điên rồi chỉ vào cô
"Câm miệng cho tôi! Đồ lẳng lơ, thế nào muốn tôi động thủ giáo huấn em mới được!!"
"Tôi không muốn đi vào, tôi không muốn đi vào, ô tôi không cần ——”
Lâm Tử Dương bóp chặt cổ cô, dùng tay chỉ vào mặt cô, phẫn nộ nhíu mày, vết sẹo khóe mắt phá lệ ghê người.
“Tần Tiêu, em còn muốn sống liền câm miệng cho tôi! Tôi hôm nay nhất định phải thao em! Thao em đến nỗi trong miệng không dám nói hai từ chia tay nữa!!"
Hắn không biết xấu hổ nói những lời tình thú trong phòng, trước đài nhân viên phục vụ nghe được cũng chỉ gật đầu, căn bản không chú ý gương mặt ửng hồng của cô đang khóc.
Tần Tiêu bị hắn túm tóc, ném vào trong phòng. Vừa mới tiến vào thuận lợi cởi quần áo cô đang mặc ra, kéo áo khoác lao động cô xuống, gấp không chờ nổi cởi quần, giống như 800 năm chưa chạm qua phụ nữ, ánh mắt đầy cơ khát nhìn chằm chằm cô.
Tần Tiêu chạy quanh căn phòng tình thú lớn này để tránh hắn bắt được, thỉnh thoảng đụng phải trần nhà có xích sắt, căn phòng hồng nhạt tràn ngập tình thú có một trận mèo và chuột đuổi bắt làm hắn hưng phấn đến đỉnh đầu bốc hỏa, toàn thân chỉ mặc một cái quần lót, đuổi theo cô ba vòng, hạ thân dựng thẳng tắp đến quần lót không bao vây hết được.
Hắn đứng ở giường ngủ cánh cáo cô ở đầu giường
"Em còn dám trốn, tôi liền sẽ không cho em sắc mặt tốt! Có tin tôi cưỡng gian em không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ô anh dám động tôi, tôi sẽ không để anh yên! Tôi sẽ đến cục cảnh sát khai báo anh cưỡng gian tôi"
Hắn cười khúc khích nói
"Ông anh chính là chủ cục cảnh sát, em đi khai báo đi! Khắp thiên sẽ đều biết em bị tôi cưỡng gian, tôi xem còn ai dám thao em"
"Con mẹ nó, biến thái, cút cho tôi!!" Cô rút chân chạy đến cửa, hắn dự đoán được động tác của cô nên đi trước một bước, Lâm Tư Dương dễ như trở bàn tay túm lấy tóc cô, ném trở về giường, kéo áo gió bọc cô bên ngoài, phát hiện bên trong thế mà mặc váy hai dậy bó sát, ánh mắt hắn đều nổi giận.
"Em dựa vào cái gì mà ăn mặc lẳng lơ như vậy hả!! Định câu dẫn ai? Chia tay với tôi liền biến thành dạng này? Câu dẫn nam nhân khác đi, tôi đánh chết em!!"
Hắn giơ tay đánh vào mặt cô, Tần Tiêu thét chói tai che lại mặt, khóc thở không nổi, một nửa mặt sưng phù lên, khuôn mặt tinh xảo trứng ngỗng khóc sưng.
Lâm Tư Dương giống như điên rồi chỉ vào cô
"Câm miệng cho tôi! Đồ lẳng lơ, thế nào muốn tôi động thủ giáo huấn em mới được!!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro