Những Điều Cấm Kỵ Trong Dân Gian

Mệnh Thủ Và Mện...

Tô Hoàn

2024-10-13 11:44:23

Hồng Vũ là một phụ nữ xinh đẹp, nhan sắc của cô không hề thua kém những ngôi sao nữ nổi tiếng trong làng giải trí.

Đồng thời, cô ấy là một người phụ nữ chung thủy.

Ít nhất trong lòng Trần Huyền Quân, hắn coi cô như là một người tâm giao tuyệt đối.

Sự tin tưởng của hắn đối với Hồng Vũ chỉ thấp hơn một bậc so với ông già mặc áo choàng Đạo sĩ đã giúp hắn suy luận ra những bí mật động trời.

Chính xác mà nói, số người mà anh ta tin tưởng còn sống sót trong nhà họ Trần chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Hồng Vũ có thể nằm trong top ba trong danh sách này.

Lúc này, xung quanh có một cỗ mùi thơm nhàn nhạt bay tới, cô nam quả nữ.

Trần Huyền Quân nhìn gương mặt quyến rũ quỷ mị của thiếu nữ, nghe hàm ý mơ hồ trong lời nói của nàng, thẳng thắn nói: "Đồng Dao không kế thừa sinh mệnh chân phượng hoàng, cho nên mất đi vai trò của mình. Cho dù là để cô ấy và trở về với gia đình của cô ấy hay ở lại nhà họ Trần, tôi sẽ không còn can thiệp vào tự do cá nhân của cô ấy như trước đây. ”

Hồng Vũ thở ra như hoa lan, cúi xuống bên tai Trần Huyền Quân, nói với giọng ngọt ngào: "Cho dù cô Đồng Diên không phải là mệnh phượng hoàng, cô ấy cũng giống như phu nhân, một thân tuyệt hảo. ”

"Tôi đã nhìn trộm cô ấy trong khi cô ấy đang tắm, thân hình đó từ trên xuống dưới đẹp tuyệt trần."

"Tứ gia sẵn sàng để cô Đồng Diên cưới người đàn ông khác, tùy ý hủy hoại sao ?"

Trần Huyền Quân lật người lại, rong phòng liên tục có tiếng thở hổn hển..

"Hi Hi hi, tứ ra thật sự đang suy nghĩ về chuyện này."

"Heh, đó không phải là do cô đã khiêu khích sao."

……

Ở phía bắc Kinh Đô, cách xa hàng ngàn dặm, trước cổng thiên văn đài.

Ông lão mặc áo bào trắng đứng trên đỉnh núi, nhìn lên bầu trời, giống như một bức đá chạm khắc.

Hắn cầm một bình rượu lâu năm trong tay, mái tóc trắng tung bay, áo choàng bay phấp phới.

Làn gió mát của đêm lạnh lẽo vang vọng từ trong núi, phát ra những tiếng rên rỉ thê lương, như khóc như than.

Trên cái bệ đá cách đó không xa, một thanh niên trẻ mặc quần áo giản dị cúi đầu ngủ thiếp đi.

Anh ta ngủ trông rất khổ sở, sau lưng không hề có gì giữ ấm, vì vậy anh ta chỉ có thể uốn cong cơ thể và dùng tay phải cật lực chống đỡ.

Ro ràng là mùa đông lạnh lẽo, nhưng anh ta lại không hề cảm thấy lạnh. Quần áo mỏng manh giản dị quấn quanh cơ thể vốn đã gầy gò của hắn, giống như một cây sào trúc trong đêm, lắc la lắc lư.

"Đừng tranh giành." Ông lão áo bào trắng khẽ thì thầm.

Thiếu niên đang ngủ đột nhiên ngồi thẳng dậy, rụi rụi khuôn mặt mắt ngái ngủ của mình rồi hét lên: "Sư phụ." ”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Chân mệnh phượng hoàng đã xuất , mãng xà thôn phệ phượng hoàng, con nên xuống núi rồi." Ông lão áo bào trắng giơ bình rượu lên đổ vào miệng, rượu thơm tràn ra từ miệng và làm ướt quần áo.

Người thiếu niên Mạc Chính nhảy xuống khỏi bệ đá, thật thà nói: "Sư phụ, chuyện này có liên quan gì đến con không?" ”

"Ta không muốn xuống núi, dưới núi không có gì thú vụ cả ." Cậu ta nhẹ giọng ngại ngùng nói: "Con chỉ muốn ở lại trên núi, cùng với sư phụ, mỗi ngày đều vẽ bùa tụng ." ”

Ông lão hận sắt không thành thép : "Khí vận thiên mệnh phân chín tia, chân long và chân phượng mỗi loại phân 2 tia, năm khí vận còn lại được chia đều mỗi người 1 tia. ”

"Vận mệnh thiên địa của con vừa mới xuất hiện, khí vận tăng lên, nếu không xuống núi rèn luyện, sau này làm sao có chỗ nương thân?"

Mạc Chính nói: "Nếu không có chỗ ở, con sẽ ở lại Đạo Môn, không đi đâu cả." ””

"Khốn kiếp." Lão già áo trắng trừng mắt giận dữ nói: "Vận khí Thiên Mệnh là một vòng tuần hoàn trăm năm mới có một lần, nếu con không chịu khổ, làm sao còn có thể tồn tại trong đạo môn?" ”

"Ta đặt tên cho con là Mạc Chính, chính là không muốn con nhu nhược, hèn nhát, gặp khó lại thối . Nhưng con phải nhớ rằng, chỉ chiến đấu vì cái thiện. ”

Càng nói càng tức, lão già áo báo trắng trực tiếp ném bình rượu trong tay xuống vực thẳm dưới thung lũng, cười khổ nói: "Đạo môn mở núi lập phái mấy ngàn năm, nếu không có vận khí, thì làm sao có thể có vinh quang ngày hôm nay?" ”

"Con thân là đệ tử của Đạo Môn, lão gia thân là trưởng môn, con không ra sức vì Đạo Môn không lẽ lại trông chờ vào một ông lão già như ta?"

Ông lão mặc áo bào trắng nói với giọng buồn bã: "Tổ tiên của con mang mệnh Linh Miêu, trăm năm trước đã mang lại vận khí rất lớn cho Đạo Môn, mang lại cho Đạo Môn trăm năm thịnh vượng".

"Lão phu vận khí không tốt, không được ông trời sủng ái, càng không thể lấy đi vận may từ tay con."

"Cho nên lão phu tìm thấy được con, nhận con làm đệ tử, sẵn sàng giao Đạo Môn cho con."

"Đừng phụ sự ban ơn của tổ tiên, cũng đừng phụ sự ban ơn của Đạo Môn."

Lão già áo bào trắng dùng tay vỗ vai tên đệ tử thân , mệt mỏi nói: "Tiểu tử ngốc, đừng để sư phụ thất vọng, đừng để Đạo Môn mất hy vọng." ”

Lúc này, đôi mắt buồn bực của thiếu niên hai mươi tuổi đỏ hoe, cậu giả vờ mạnh mẽ: "Con nên đi chiến đấu thế nào?" ”

Ông lão áo bào trắng chỉ vào những vì sao, nói với tinh thần phấn chấn: "Mệnh có thể mượn, vận khí cũng vậy cũng có thể mượn." ”

"Cho dù là chân phượng hay là chân long, trước khi chân khí của nó được hoàn toàn củng cố, nó cũng chỉ là một con cừu trực chờ làm thức ăn."

"Phá hủy mệnh cách, vận khí tiêu tan."

"Giống như Phương Mẫn Xuyên, hai mươi năm trước cô ta vốn là một chân mệnh phượng hoàng, mệnh cách của cô ấy đã bị phá vỡ trong tay người nông dân của nhà họ Tô."

"Trần Huyền Quân đã đón cô ta về để hút vận khí biến mình thành giao long, hiện tại hắn ta chỉ còn một bước nữa để trở thành rồng."

Mạc Chính quỳ rạp xuống nói: "Sư phụ, người đây là muốn con đi hại người." ”

Lão già mặc áo bào trắng cười nói: "Trận chiến vận mệnh vốn dĩ là mưa gió máu tanh rồi, làm sao có thể nói là hại đến tính mạng của người ta?" ”

"Con không làm, sẽ có người khác làm."

"Con không đi lấy nó, người khác sẽ đến lấy nó từ con."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Ai là người tốt? Kẻ xấu là ai? ”

Trong màn đêm tĩnh mịch, trên đỉnh núi, ông lão mặc áo bào trắng đi càng ngày càng xa.

Mạc Chính vẫn đứng chôn chân tại chỗ như chưa tỉnh mộng, mơ mơ màng màng.

……

Ở phía nam Kinh , cách xa hàng ngàn dặm, Vân Tông.

Tiểu tông chủ của Vân Tông, Bạch Nam Cung đã chờ ở đây rất lâu chờ cả một ngày.

Thiên Mệnh Khí Vận một trăm năm mới có một lần, cần phải cùng lúc chân long và chân phượng xuất hiện mới có thể mở ra.

Vận mệnh Chân long đã xuất thế từ năm năm trước, chỉ có chân mệnh Phượng Hoàng vẫn còn trì hoãn, chưa từng xuất hiện.

Mà bây giờ, chân phượng cũng đã xuất hiện, trận chiến tranh giành khí vận của các thế lực khác nhau ở Đại lục này đã chính thức bắt đầu.

Bạch Nam Cung mang mệnh thỏ, mặc dù không có trân quý bằng chân long và chân phượng, nhưng cũng vô cùng quý hiếm.

Yêu cầu của anh ta không cao, chỉ cần chiếm được một nửa vận khí là được.

Cũng giống như Đạo Môn một trăm năm trước, cần phải có vận khí để duy trì sự thịnh vượng của Vân Tông trong một trăm năm tới.

"Nói với cha con, tối nay con sẽ xuống núi." Bạch Nam Cung mặc áo khoác da cáo, ánh mắt tràn đầy sự mong chờ.

Dưới mái hiên, Cô gái đang trầm lặng pha trà bàn tay nhẹ nhàng di chuyển, không tán thành nói: "Năm mới còn chưa qua." ”

Bạch Nam mỉm cười nói: "Sư muội, ta không đợi được nữa, một khắc cũng không muốn đợi thêm nữa." ”

Cô gái cứ như không nghe thấy gì, cẩn thận khuấy lửa than trong lò nói: "Cũng không vội ở đây thêm một lúc nữa." ”

Dừng một chút, cô lại nói tiếp: "Ở lại với em thêm nửa tháng nữa nha, sau lễ hội đèn lồng xuống núi được không?" ”

Bạch Nam Cung hơi do dự.

Cô gái trầm mặc đặt chiếc sắt trong tay xuống, quay lưng lại, chực rơi nước mắt.

Bạch Nam Cung dường như không bận tâm, trái tim hắn ta giống như làm bằng sắt đá.

Cô nhìn bóng dáng rời đi của hắn, càng ngày càng xa, cuối cùng mưa lạnh cũng khiến hoa lê rơi lệ.

"Sư huynh, vận mệnh thật sự quan trọng như vậy sao?"

"Nếu huynh muốn mượn vận khí, ta sẽ cho huynh một nửa, tại sao phải đi tranh giành?"

Với mệnh cửu vĩ hồ, hoàn toàn có thể giao cho một nửa vận khí của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Những Điều Cấm Kỵ Trong Dân Gian

Số ký tự: 0