Thế Giới 1: Ngư...
2024-12-16 11:07:49
Tân Uyển vùng vẫy, kêu khóc như một con chim hoàng yến hấp hối.
Nhưng người cá không còn tỏ ra thương xót cô nữa, cố chấp tiếp tục quậy phá trong âm hộ mềm mại của cô, đẩy cô lên những cơn cao trào không thể thoát khỏi.
"Không phải vừa rồi em rất tò mò hình dạng của nó sao?"
Asmondeus mỉm cười, hôn lên Tân Uyển đang hai mắt thất thần.
"Chính là để lúc này em không thể chạy trốn.”
…
“Cô được đội cứu hộ phát hiện cách vụ đắm tàu gần 100 km, lúc được cứu đã là hai tháng sau vụ đắm tàu. Một trải nghiệm truyền kỳ như vậy chắc hẳn trên thế giới này cũng không có mấy người từng trải qua, xin hỏi cô đã sống sót một mình trong hoàn cảnh không có bất kỳ vật dụng nào trong thời gian dài như vậy bằng cách nào?”
Tân Uyển bình tĩnh nhìn vào ống kính:
“Chỉ đơn giản là tôi rất may mắn, được sóng biển cuốn vào một hòn đảo giàu tài nguyên. Ở đó, tôi tìm thấy nước ngọt và thức ăn, có thể áp dụng những kiến thức sinh tồn mà mình đã học được trước đó, nhờ vậy mà kiên trì được đến khi đội cứu hộ tìm đến.”
Thực ra, chiếc trực thăng cứu hộ đó hoàn toàn không phải đến để cứu cô, chẳng qua là vùng biển phụ cận có thuyền bè cần cứu viện, ngẫu nhiên đi ngang qua tình cờ phát hiện ra cô mà thôi.
Tân Uyển không thể giải thích được lý do tại sao mình không thể rời đi, cô không dám đánh cược sự tồn tại của Asmondeus, nên đành phải lên trực thăng và được đưa vào bệnh viện.
Sau đó, tin tức Tân Uyển đã sớm được nhận định là nhân viên gặp nạn "chết đi sống lại" được truyền bá rộng rãi, Tân Uyển trở lại trong nước được rất nhiều truyền thông mời phỏng vấn.
Không chịu nổi sự quấy rầy, để nhanh chóng được trở về bên cạnh Asmondeus, Tân Uyển bèn chấp nhận phỏng vấn của một trong số các phương tiện truyền thông, sau đó mai danh ẩn tích biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Do cơ chế đặc biệt của lãnh thổ người cá, nên giờ đây chỉ còn mình cô biết, bất cứ điều gì cô nói ra đều là đúng.
Sau khi lên kế hoạch và chuẩn bị mọi thứ, cô đã bán hết tài sản của mình đi, một năm rưỡi sau thì một lần nữa trở về tổ ấm tình yêu của cô và người cá.
Khi hòn đảo dần dần hiện ra trong tầm nhìn, Tân Uyển gọi thuyền trưởng dừng thuyền, tự mình đi thuyền nhỏ hướng về phía đảo.
Cô gọi tên người yêu, cuối cùng nhìn thấy Asmondeus nổi lên từ đáy biển, lao về phía Tân Uyển, từ dưới nước vươn người ra hôn cô, ôm chặt và khóc.
Sau đó, Tân Uyển lại thuê nhiều nhóm đủ loại công nhân khác nhau, để họ theo bản thiết kế mà cô đưa ra, cải tạo toàn bộ hòn đảo. Những ngôi nhà được xây dựng bằng vật liệu kiểu khối lắp ghép tiết kiệm thời gian nhất, thiết bị thông tin vệ tinh, lắp đặt mạng, hệ thống lọc nước biển và thiết bị xử lý nước thải, cô không bỏ sót bất kỳ thứ nào.
Cô còn cho xây dựng một hệ thống ống dẫn nước bao phủ toàn bộ bên trong ngôi nhà, kết nối với biển cả. Điều này gần như đã tiêu tốn hết tất cả tiền tiết kiệm của cô, nhưng Tân Uyển cảm thấy hoàn toàn xứng đáng.
Những công nhân đó vĩnh viễn sẽ không biết, lúc mình làm việc vẫn luôn bị một giống loài thần bí khác giám sát, thậm chí bị theo đuôi, cho đến khi rời khỏi vùng biển này, trong đầu tiêu trừ đi phần ký ức này.
Nhưng người cá không còn tỏ ra thương xót cô nữa, cố chấp tiếp tục quậy phá trong âm hộ mềm mại của cô, đẩy cô lên những cơn cao trào không thể thoát khỏi.
"Không phải vừa rồi em rất tò mò hình dạng của nó sao?"
Asmondeus mỉm cười, hôn lên Tân Uyển đang hai mắt thất thần.
"Chính là để lúc này em không thể chạy trốn.”
…
“Cô được đội cứu hộ phát hiện cách vụ đắm tàu gần 100 km, lúc được cứu đã là hai tháng sau vụ đắm tàu. Một trải nghiệm truyền kỳ như vậy chắc hẳn trên thế giới này cũng không có mấy người từng trải qua, xin hỏi cô đã sống sót một mình trong hoàn cảnh không có bất kỳ vật dụng nào trong thời gian dài như vậy bằng cách nào?”
Tân Uyển bình tĩnh nhìn vào ống kính:
“Chỉ đơn giản là tôi rất may mắn, được sóng biển cuốn vào một hòn đảo giàu tài nguyên. Ở đó, tôi tìm thấy nước ngọt và thức ăn, có thể áp dụng những kiến thức sinh tồn mà mình đã học được trước đó, nhờ vậy mà kiên trì được đến khi đội cứu hộ tìm đến.”
Thực ra, chiếc trực thăng cứu hộ đó hoàn toàn không phải đến để cứu cô, chẳng qua là vùng biển phụ cận có thuyền bè cần cứu viện, ngẫu nhiên đi ngang qua tình cờ phát hiện ra cô mà thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tân Uyển không thể giải thích được lý do tại sao mình không thể rời đi, cô không dám đánh cược sự tồn tại của Asmondeus, nên đành phải lên trực thăng và được đưa vào bệnh viện.
Sau đó, tin tức Tân Uyển đã sớm được nhận định là nhân viên gặp nạn "chết đi sống lại" được truyền bá rộng rãi, Tân Uyển trở lại trong nước được rất nhiều truyền thông mời phỏng vấn.
Không chịu nổi sự quấy rầy, để nhanh chóng được trở về bên cạnh Asmondeus, Tân Uyển bèn chấp nhận phỏng vấn của một trong số các phương tiện truyền thông, sau đó mai danh ẩn tích biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Do cơ chế đặc biệt của lãnh thổ người cá, nên giờ đây chỉ còn mình cô biết, bất cứ điều gì cô nói ra đều là đúng.
Sau khi lên kế hoạch và chuẩn bị mọi thứ, cô đã bán hết tài sản của mình đi, một năm rưỡi sau thì một lần nữa trở về tổ ấm tình yêu của cô và người cá.
Khi hòn đảo dần dần hiện ra trong tầm nhìn, Tân Uyển gọi thuyền trưởng dừng thuyền, tự mình đi thuyền nhỏ hướng về phía đảo.
Cô gọi tên người yêu, cuối cùng nhìn thấy Asmondeus nổi lên từ đáy biển, lao về phía Tân Uyển, từ dưới nước vươn người ra hôn cô, ôm chặt và khóc.
Sau đó, Tân Uyển lại thuê nhiều nhóm đủ loại công nhân khác nhau, để họ theo bản thiết kế mà cô đưa ra, cải tạo toàn bộ hòn đảo. Những ngôi nhà được xây dựng bằng vật liệu kiểu khối lắp ghép tiết kiệm thời gian nhất, thiết bị thông tin vệ tinh, lắp đặt mạng, hệ thống lọc nước biển và thiết bị xử lý nước thải, cô không bỏ sót bất kỳ thứ nào.
Cô còn cho xây dựng một hệ thống ống dẫn nước bao phủ toàn bộ bên trong ngôi nhà, kết nối với biển cả. Điều này gần như đã tiêu tốn hết tất cả tiền tiết kiệm của cô, nhưng Tân Uyển cảm thấy hoàn toàn xứng đáng.
Những công nhân đó vĩnh viễn sẽ không biết, lúc mình làm việc vẫn luôn bị một giống loài thần bí khác giám sát, thậm chí bị theo đuôi, cho đến khi rời khỏi vùng biển này, trong đầu tiêu trừ đi phần ký ức này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro