Thế Giới 1: Ngư...
2024-12-16 11:07:49
Trong tâm trí của Tân Uyển, người cá luôn là biểu tượng của sự lãng mạn.
Ánh trăng màu xanh lam nhạt cao treo trên bầu trời, sóng biển từng lớp từng lớp vỗ vào các rạn đá. Trong tiếng sóng biển dịu dàng, sinh vật đẹp mà nguy hiểm này nổi lên mặt nước, đuôi cá chuyển động, ngân nga những bài hát đầy mê hoặc...
Mỗi khi nghĩ đến cảnh tượng như vậy, cô lại không khỏi xúc động mơ màng.
Nhưng khi cô thực sự nhìn thấy người cá, cô đã không còn thời gian để nghĩ về sự lãng mạn nữa.
“Phù ha...! Cứu, cứu tôi!”
Tiếng kêu cứu yếu ớt của cô gái bị nhấn chìm trong tiếng hét chói tai xung quanh. Cô cố gắng bơi về phía phao cứu sinh, nhưng lại bị một đợt sóng lớn khác đẩy ra xa hơn. Nước biển mặn chát liên tục tràn vào miệng và mũi cô, khiến những động tác bơi yếu ớt của cô ngày càng chậm lại, cuối cùng mất đi ý thức.
Trước khi mất đi ý thức, trong tầm nhìn mờ nhạt của cô, lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
Cô gái tỉnh dậy vì lạnh.
Làn da trần trụi của cô như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào, quần áo chưa khô hoàn toàn dính vào người, khiến cô cảm thấy cực kỳ khó chịu. Nhưng so với niềm vui sống sót sau thảm họa, nỗi đau này chẳng đáng là gì.
Sóng biển từng đợt nhẹ nhàng vỗ vào bắp chân cô, Tân Uyển co chân cứng đờ lại, lắc lắc cái đầu đang choáng váng để quan sát xung quanh.
Thời gian tàu gặp nạn là vào ban đêm, giờ đây chân trời đã hửng sáng. Có vẻ như cô thật sự may mắn, được sóng biển đẩy vào hòn đảo nhỏ này nên mới không bị chôn vùi trong bụng cá.
Tân Uyển nghĩ và bắt đầu kiểm tra bản thân: áo phao không có bên cạnh, không biết bị sóng cuốn đi đâu; trên người không có vết thương, không cần phải xử lý khẩn cấp; điện thoại dù vẫn còn trong túi áo có khóa kéo, nhưng sau khi ngâm nước lâu như vậy hiện tại đã không thể khởi động, tạm thời để sang một bên phơi khô; quần áo quá mỏng, ban đêm có lẽ sẽ không dễ chịu.
Sau khi xác định tình trạng chung, cô lảo đảo đứng dậy, chuẩn bị xem xem xung quanh có còn người gặp nạn nào khác không.
Tuy nhiên, sau khi đi một vòng quanh hòn đảo nhỏ này, Tân Uyển cảm thấy có chút sụp đổ.
Đây không thể gọi là một hòn đảo, chính xác hơn chỉ có thể coi là một bãi đá ngầm lộ ra khi thủy triều rút. Đừng nói đến người, cô thậm chí còn không thấy nổi một cây cối thực sự nào cả. Khắp nơi đều là những tảng đá đen như mực, giống như một con quái vật ẩn nấp trong đêm, chờ cơ hội để tấn công cô. Trong môi trường này, sống sót và chờ đợi đội cứu hộ đến thật sự là một điều không tưởng.
Tuy nhiên, nghĩ một cách lạc quan, hòn đảo chỉ cách nơi gặp nạn vài giờ trôi nổi, nên chắc chắn nằm trong phạm vi tìm kiếm của đội cứu hộ.
Tân Uyển vừa nước mắt lưng tròng tự an ủi mình, vừa liên tục nhấn nút khởi động điện thoại. Đây là hy vọng duy nhất của cô lúc này.
Ánh trăng màu xanh lam nhạt cao treo trên bầu trời, sóng biển từng lớp từng lớp vỗ vào các rạn đá. Trong tiếng sóng biển dịu dàng, sinh vật đẹp mà nguy hiểm này nổi lên mặt nước, đuôi cá chuyển động, ngân nga những bài hát đầy mê hoặc...
Mỗi khi nghĩ đến cảnh tượng như vậy, cô lại không khỏi xúc động mơ màng.
Nhưng khi cô thực sự nhìn thấy người cá, cô đã không còn thời gian để nghĩ về sự lãng mạn nữa.
“Phù ha...! Cứu, cứu tôi!”
Tiếng kêu cứu yếu ớt của cô gái bị nhấn chìm trong tiếng hét chói tai xung quanh. Cô cố gắng bơi về phía phao cứu sinh, nhưng lại bị một đợt sóng lớn khác đẩy ra xa hơn. Nước biển mặn chát liên tục tràn vào miệng và mũi cô, khiến những động tác bơi yếu ớt của cô ngày càng chậm lại, cuối cùng mất đi ý thức.
Trước khi mất đi ý thức, trong tầm nhìn mờ nhạt của cô, lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
Cô gái tỉnh dậy vì lạnh.
Làn da trần trụi của cô như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào, quần áo chưa khô hoàn toàn dính vào người, khiến cô cảm thấy cực kỳ khó chịu. Nhưng so với niềm vui sống sót sau thảm họa, nỗi đau này chẳng đáng là gì.
Sóng biển từng đợt nhẹ nhàng vỗ vào bắp chân cô, Tân Uyển co chân cứng đờ lại, lắc lắc cái đầu đang choáng váng để quan sát xung quanh.
Thời gian tàu gặp nạn là vào ban đêm, giờ đây chân trời đã hửng sáng. Có vẻ như cô thật sự may mắn, được sóng biển đẩy vào hòn đảo nhỏ này nên mới không bị chôn vùi trong bụng cá.
Tân Uyển nghĩ và bắt đầu kiểm tra bản thân: áo phao không có bên cạnh, không biết bị sóng cuốn đi đâu; trên người không có vết thương, không cần phải xử lý khẩn cấp; điện thoại dù vẫn còn trong túi áo có khóa kéo, nhưng sau khi ngâm nước lâu như vậy hiện tại đã không thể khởi động, tạm thời để sang một bên phơi khô; quần áo quá mỏng, ban đêm có lẽ sẽ không dễ chịu.
Sau khi xác định tình trạng chung, cô lảo đảo đứng dậy, chuẩn bị xem xem xung quanh có còn người gặp nạn nào khác không.
Tuy nhiên, sau khi đi một vòng quanh hòn đảo nhỏ này, Tân Uyển cảm thấy có chút sụp đổ.
Đây không thể gọi là một hòn đảo, chính xác hơn chỉ có thể coi là một bãi đá ngầm lộ ra khi thủy triều rút. Đừng nói đến người, cô thậm chí còn không thấy nổi một cây cối thực sự nào cả. Khắp nơi đều là những tảng đá đen như mực, giống như một con quái vật ẩn nấp trong đêm, chờ cơ hội để tấn công cô. Trong môi trường này, sống sót và chờ đợi đội cứu hộ đến thật sự là một điều không tưởng.
Tuy nhiên, nghĩ một cách lạc quan, hòn đảo chỉ cách nơi gặp nạn vài giờ trôi nổi, nên chắc chắn nằm trong phạm vi tìm kiếm của đội cứu hộ.
Tân Uyển vừa nước mắt lưng tròng tự an ủi mình, vừa liên tục nhấn nút khởi động điện thoại. Đây là hy vọng duy nhất của cô lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro