Thế Giới 1: Ngư...
2024-12-16 11:07:49
“?~”
Khi âm thanh rung và nhạc khởi động vang lên, màn hình điện thoại vốn đen ngòm bỗng sáng lên.
“!”
Tân Uyển vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, chiếc điện thoại tưởng chừng như đã hỏng vì bị ngâm nước lâu lại có thể khởi động được, điều này có nghĩa là hòn đảo này cách khu vực gặp nạn không xa, tối đa chỉ trôi dạt trong khoảng hơn nửa giờ. Ở vị trí gần tuyến đường hàng hải như vậy, chắc chắn có cơ hội nhìn thấy đội cứu hộ!
Cô kiểm tra lại pin rồi nhìn vào tín hiệu. Mặc dù không có tín hiệu là điều đã dự đoán trước, nhưng cũng đủ để mang lại cho cô một chút an ủi và hy vọng.
Tân Uyển chuyển điện thoại sang chế độ tiết kiệm pin, chuẩn bị khi thấy có tàu đi qua sẽ bật nhạc lớn, hoặc vào ban đêm sẽ dùng đèn pin chiếu lên trời.
Tiếp theo, cô cần phải suy nghĩ về việc sẽ ăn gì để duy trì sự sống trong những ngày chờ đợi cứu hộ tới...
Sau khi chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất, cô quay lại vị trí ban đầu khi tỉnh dậy, nhìn ra biển và cả bầu trời, mong chờ đội cứu hộ đến.
Cứ nhìn mãi như vậy, không biết từ lúc nào đã đến chiều tối, cảm giác đói bắt đầu xuất hiện, Tân Uyển thu lại ánh mắt, co người lại trong gió biển ngày càng lạnh, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Dường như Tân Uyển đã ngủ rất lâu, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, tự dưng cô cảm giác được có một nguồn lạnh bò lên bắp chân ngâm trong nước biển của mình.
Lạnh lẽo, trơn trượt.
Giống như một con rắn biển đang uốn lượn trên cơ thể cô.
Cảm giác bị coi là con mồi và bị theo dõi chặt chẽ khiến cô gái mở to mắt:
Một chàng trai trẻ nửa thân trên trần truồng đứng dưới ánh trăng, đôi mắt sáng lấp lánh trong bóng tối. Bàn tay anh vẫn đặt trên bắp chân cô gái, đuôi tóc dài nổi trên mặt nước, dưới ánh trăng lấp lánh phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Giống hệt như... cảnh tượng cô đã thấy trước khi ngất đi.
Khi anh xoay mình xuống nước, đuôi cá dài quất ra một làn sóng lớn, như một đóa sen đêm nở rộ trên mặt biển. Sau đó, mặt nước lại trở nên yên tĩnh.
Đó là một người cá.
Khi Tân Uyển tiêu hóa xong sự thật này, thì trời đã sáng.
Cô từng lớn tiếng gọi người cá sau khi anh biến mất, nhưng không nhận được hồi đáp. Sinh vật lạ lẫm đó như chưa từng xuất hiện, chỉ để lại cho cô màn đêm mênh mông và sự tĩnh lặng chết chóc.
Sợ hãi, nhưng Tân Uyển cũng cảm nhận được sự phấn khích mãnh liệt:
Cô đã gặp được người cá mà mình yêu thích từ bé! Mặc dù truyền thuyết về người cá có cả tốt lẫn xấu, nhưng từ trải nghiệm hiện tại của cô, người cá này dường như là cá tốt, là anh đã cứu cô lên bờ khỏi tai nạn trên biển, đồng thời anh cũng không thể hiện ra bất kỳ ác ý nào, chỉ có vẻ hơi ngượng ngùng và tò mò.
Nếu có thể giao tiếp với anh thì tốt biết mấy. Tân Uyển nghĩ: Như vậy cô có thể nhờ người cá đưa cô đến gần khu vực tai nạn, vì "thời gian vàng" 72 giờ chưa qua, chắc chắn sẽ gặp được đội cứu hộ!
Khi âm thanh rung và nhạc khởi động vang lên, màn hình điện thoại vốn đen ngòm bỗng sáng lên.
“!”
Tân Uyển vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, chiếc điện thoại tưởng chừng như đã hỏng vì bị ngâm nước lâu lại có thể khởi động được, điều này có nghĩa là hòn đảo này cách khu vực gặp nạn không xa, tối đa chỉ trôi dạt trong khoảng hơn nửa giờ. Ở vị trí gần tuyến đường hàng hải như vậy, chắc chắn có cơ hội nhìn thấy đội cứu hộ!
Cô kiểm tra lại pin rồi nhìn vào tín hiệu. Mặc dù không có tín hiệu là điều đã dự đoán trước, nhưng cũng đủ để mang lại cho cô một chút an ủi và hy vọng.
Tân Uyển chuyển điện thoại sang chế độ tiết kiệm pin, chuẩn bị khi thấy có tàu đi qua sẽ bật nhạc lớn, hoặc vào ban đêm sẽ dùng đèn pin chiếu lên trời.
Tiếp theo, cô cần phải suy nghĩ về việc sẽ ăn gì để duy trì sự sống trong những ngày chờ đợi cứu hộ tới...
Sau khi chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất, cô quay lại vị trí ban đầu khi tỉnh dậy, nhìn ra biển và cả bầu trời, mong chờ đội cứu hộ đến.
Cứ nhìn mãi như vậy, không biết từ lúc nào đã đến chiều tối, cảm giác đói bắt đầu xuất hiện, Tân Uyển thu lại ánh mắt, co người lại trong gió biển ngày càng lạnh, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Dường như Tân Uyển đã ngủ rất lâu, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, tự dưng cô cảm giác được có một nguồn lạnh bò lên bắp chân ngâm trong nước biển của mình.
Lạnh lẽo, trơn trượt.
Giống như một con rắn biển đang uốn lượn trên cơ thể cô.
Cảm giác bị coi là con mồi và bị theo dõi chặt chẽ khiến cô gái mở to mắt:
Một chàng trai trẻ nửa thân trên trần truồng đứng dưới ánh trăng, đôi mắt sáng lấp lánh trong bóng tối. Bàn tay anh vẫn đặt trên bắp chân cô gái, đuôi tóc dài nổi trên mặt nước, dưới ánh trăng lấp lánh phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Giống hệt như... cảnh tượng cô đã thấy trước khi ngất đi.
Khi anh xoay mình xuống nước, đuôi cá dài quất ra một làn sóng lớn, như một đóa sen đêm nở rộ trên mặt biển. Sau đó, mặt nước lại trở nên yên tĩnh.
Đó là một người cá.
Khi Tân Uyển tiêu hóa xong sự thật này, thì trời đã sáng.
Cô từng lớn tiếng gọi người cá sau khi anh biến mất, nhưng không nhận được hồi đáp. Sinh vật lạ lẫm đó như chưa từng xuất hiện, chỉ để lại cho cô màn đêm mênh mông và sự tĩnh lặng chết chóc.
Sợ hãi, nhưng Tân Uyển cũng cảm nhận được sự phấn khích mãnh liệt:
Cô đã gặp được người cá mà mình yêu thích từ bé! Mặc dù truyền thuyết về người cá có cả tốt lẫn xấu, nhưng từ trải nghiệm hiện tại của cô, người cá này dường như là cá tốt, là anh đã cứu cô lên bờ khỏi tai nạn trên biển, đồng thời anh cũng không thể hiện ra bất kỳ ác ý nào, chỉ có vẻ hơi ngượng ngùng và tò mò.
Nếu có thể giao tiếp với anh thì tốt biết mấy. Tân Uyển nghĩ: Như vậy cô có thể nhờ người cá đưa cô đến gần khu vực tai nạn, vì "thời gian vàng" 72 giờ chưa qua, chắc chắn sẽ gặp được đội cứu hộ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro