Thế Giới 1: Ngư...
2024-12-16 11:07:49
Với hi vọng như vậy, suốt cả buổi sáng Tân Uyển đều tìm kiếm dấu vết của người cá, cho đến khi bị đói, thiếu nước và kiệt sức, cô mới thiếp đi.
Khi cô tỉnh lại, Tân Uyển ngạc nhiên phát hiện bên cạnh mình có thêm một con cá đuối bị rạch bụng.
Có phải người cá đã trở lại không?
Tân Uyển vui mừng nhìn quanh, sau đó thất vọng cúi đầu.
Có vẻ như anh chỉ để con cá ở đó rồi biến mất.
Nhưng cô không có lửa, hòn đảo này cũng không có vật liệu để nhóm lửa, vì vậy Tân Uyển đành nhìn con cá đuối mà bất lực.
Có vẻ như cô vẫn chưa đến mức độ đói sắp chết, Tân Uyển cười tự giễu, dùng đá cứng cắt nhỏ con cá ra, lột da và để ở chỗ khô ráo.
Hy vọng sau khi phơi khô, cá khô sẽ ngon hơn một chút...
Cô nghĩ rồi nuốt trôi miếng thịt cá sống tanh tưởi trong miệng.
Tiếng nước vỡ ra ở phía bên kia hòn đảo, Tân Uyển vội chạy đến. Không ngạc nhiên, cô không thấy bóng dáng người cá. Nhưng trên mặt đất, cô phát hiện vài con cá biển nhỏ.
Tân Uyển hướng về phía biển nói vài câu cảm ơn mà không biết người cá có nghe thấy không, rồi nhặt những con cá biển nhỏ ăn được phần nào thì chọn phần đó ăn, mới cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.
Qua hai, ba ngày, mỗi ngày cô đều tìm thấy cá chết, vỏ sò bị mở, hoặc nếu may mắn, có thể thấy những quả dừa đã được khoét sẵn miệng dừa nằm dọc theo bờ biển.
Cô cảm thấy mình như là một con người vô dụng được ai đó bố thí thức ăn.
Tân Uyển vừa ăn thịt sò vừa khóc.
Vấn đề ăn uống cơ bản coi như đã tạm giải quyết xong, nhưng một vấn đề lớn hơn đang hiện ra trước mắt cô.
Thiếu nước.
Dù rằng mỗi ngày cô đều cố gắng tìm và liếm những giọt sương sớm, hoặc uống nước dừa để bổ sung nước, nhưng như thế không thể đáp ứng nhu cầu tiêu chuẩn hàng ngày của con người. Việc thiếu nước dài ngày khiến Tân Uyển ngày càng cảm thấy khô miệng, khát nước và hoa mắt chóng mặt.
Vì vậy, cô không còn sức để thức cả đêm tìm tàu qua lại, hoặc chờ đợi người cá xuất hiện trước mặt nữa.
Cô cũng không nhận ra rằng, bóng dáng của hồn ma đêm đêm xuất hiện khi cô ngủ, đã ngày càng tiến gần hơn.
Tiếng nước lặng lẽ vang lên, người cá trèo lên bờ, cúi đầu im lặng nhìn cô gái đang dần mất đi sức sống.
…
Cô luôn cảm thấy như mình đang bị theo dõi.
Dù là khi tỉnh táo hay khi chìm trong giấc ngủ.
Mỗi đêm, Tân Uyển đều ngửi thấy mùi tanh của biển từ xa đến gần, cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo trên da. Nhưng khi cô tỉnh dậy, mọi thứ lại như một giấc mơ, tan biến ngay lập tức.
Cho đến ngày hôm đó.
Lần đầu tiên Tân Uyển nhìn thấy người cá vào ban ngày khi tỉnh táo.
Người cá nằm ngủ trên một tảng đá gần cô, đuôi cá màu xanh đậm lộ ra khỏi mặt nước, dưới ánh nắng ban mai tỏa ra ánh sáng ấm áp như ngọc.
Cô hít một hơi lạnh, chưa kịp phản ứng thì người cá đã tỉnh dậy, nhìn cô một cái rồi lập tức lặn xuống biển.
Khi cô tỉnh lại, Tân Uyển ngạc nhiên phát hiện bên cạnh mình có thêm một con cá đuối bị rạch bụng.
Có phải người cá đã trở lại không?
Tân Uyển vui mừng nhìn quanh, sau đó thất vọng cúi đầu.
Có vẻ như anh chỉ để con cá ở đó rồi biến mất.
Nhưng cô không có lửa, hòn đảo này cũng không có vật liệu để nhóm lửa, vì vậy Tân Uyển đành nhìn con cá đuối mà bất lực.
Có vẻ như cô vẫn chưa đến mức độ đói sắp chết, Tân Uyển cười tự giễu, dùng đá cứng cắt nhỏ con cá ra, lột da và để ở chỗ khô ráo.
Hy vọng sau khi phơi khô, cá khô sẽ ngon hơn một chút...
Cô nghĩ rồi nuốt trôi miếng thịt cá sống tanh tưởi trong miệng.
Tiếng nước vỡ ra ở phía bên kia hòn đảo, Tân Uyển vội chạy đến. Không ngạc nhiên, cô không thấy bóng dáng người cá. Nhưng trên mặt đất, cô phát hiện vài con cá biển nhỏ.
Tân Uyển hướng về phía biển nói vài câu cảm ơn mà không biết người cá có nghe thấy không, rồi nhặt những con cá biển nhỏ ăn được phần nào thì chọn phần đó ăn, mới cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.
Qua hai, ba ngày, mỗi ngày cô đều tìm thấy cá chết, vỏ sò bị mở, hoặc nếu may mắn, có thể thấy những quả dừa đã được khoét sẵn miệng dừa nằm dọc theo bờ biển.
Cô cảm thấy mình như là một con người vô dụng được ai đó bố thí thức ăn.
Tân Uyển vừa ăn thịt sò vừa khóc.
Vấn đề ăn uống cơ bản coi như đã tạm giải quyết xong, nhưng một vấn đề lớn hơn đang hiện ra trước mắt cô.
Thiếu nước.
Dù rằng mỗi ngày cô đều cố gắng tìm và liếm những giọt sương sớm, hoặc uống nước dừa để bổ sung nước, nhưng như thế không thể đáp ứng nhu cầu tiêu chuẩn hàng ngày của con người. Việc thiếu nước dài ngày khiến Tân Uyển ngày càng cảm thấy khô miệng, khát nước và hoa mắt chóng mặt.
Vì vậy, cô không còn sức để thức cả đêm tìm tàu qua lại, hoặc chờ đợi người cá xuất hiện trước mặt nữa.
Cô cũng không nhận ra rằng, bóng dáng của hồn ma đêm đêm xuất hiện khi cô ngủ, đã ngày càng tiến gần hơn.
Tiếng nước lặng lẽ vang lên, người cá trèo lên bờ, cúi đầu im lặng nhìn cô gái đang dần mất đi sức sống.
…
Cô luôn cảm thấy như mình đang bị theo dõi.
Dù là khi tỉnh táo hay khi chìm trong giấc ngủ.
Mỗi đêm, Tân Uyển đều ngửi thấy mùi tanh của biển từ xa đến gần, cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo trên da. Nhưng khi cô tỉnh dậy, mọi thứ lại như một giấc mơ, tan biến ngay lập tức.
Cho đến ngày hôm đó.
Lần đầu tiên Tân Uyển nhìn thấy người cá vào ban ngày khi tỉnh táo.
Người cá nằm ngủ trên một tảng đá gần cô, đuôi cá màu xanh đậm lộ ra khỏi mặt nước, dưới ánh nắng ban mai tỏa ra ánh sáng ấm áp như ngọc.
Cô hít một hơi lạnh, chưa kịp phản ứng thì người cá đã tỉnh dậy, nhìn cô một cái rồi lập tức lặn xuống biển.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro