Những Năm 80 Của Nữ Phụ Xinh Đẹp Làm Tinh
Chương 20
Đào Tử Tô
2024-11-20 14:27:49
Nếu bà ta đã tức, thì Tưởng Ngọc Trân càng khỏi phải nói, đống đồ vốn là đồ cưới của cô ta nay bị Sơn Trà lấy dùng, cô ta tức đến nghẹn họng mà không làm gì được, ai bảo Sơn Trà đang nắm thóp của mình chứ. Cô ta chỉ có thể nuốt cơn giận vào trong, nghĩ rằng sau khi cưới được Chu Bình An, nhất định sẽ lấy lại cả vốn lẫn lãi từ Sơn Trà.
Hai mẹ con kìm nén cơn giận mà nấu ăn xong, chưa kịp mời Tưởng Vệ Quốc ra ăn thì Sơn Trà đã xốc nắp vung, tự múc một bát cơm dính sát đáy nồi.
Cả nồi cháo vốn đã không nhiều gạo, bị cô múc đi phần lớn, chỉ còn lại chút nước loãng trong nồi.
Sơn Trà ăn xong bát cháo với dưa muối, đặt bát lên bệ bếp, nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu rồi nói: “Chị Ngọc Trân, tay nghề nấu nướng của chị thật là… không ổn chút nào.”
Tưởng Ngọc Trân: ???
Mặt cô ta gần như méo xệch vì giận, nhưng cố gượng cười mà đáp: “Vậy sao? Chắc là không bằng em rồi.”
Sơn Trà gật gù, đồng tình: “Đúng vậy, còn xa lắm.”
Tưởng Ngọc Trân: …
Khiến hai mẹ con tức đến phát khóc, Sơn Trà mới vui vẻ ra khỏi nhà, cô đi dạo quanh làng hai vòng, sau đó rẽ vào một ngôi nhà nằm độc lập ở đầu phía tây làng và gõ cửa.
“Ai đấy?” Một giọng nói già nua vang lên từ bên trong.
“Cháu, Sơn Trà đây.”
Cửa mở nhanh chóng, một bà lão hơn bảy mươi tuổi ló đầu ra, thấy Sơn Trà thì vui vẻ bảo: “Sao cháu lại đến? Mau vào đi, ăn gì chưa?”
Sơn Trà gật đầu: “Cháu ăn rồi, bà Lưu.”
Bà lão không tin: “Giờ này cháu còn ghé đây, chắc lại bị mẹ kế ức hiếp nữa rồi? Bà còn mấy cái bánh trong bếp đấy, vào ăn đi.”
Sơn Trà phải giải thích mãi bà mới tin rằng cô đã ăn rồi, rồi bà kéo tay cô vào nhà đầy thân tình.
Bà Lưu là một bà lão đơn thân, không bà con thân thích gì với Sơn Trà, nhưng là người duy nhất trong làng biết rõ tính tình của cô. Dân làng đều tin rằng Triệu Xuân Hoa là người mẹ kế tốt, Tưởng Ngọc Trân là cô gái siêng năng, chỉ riêng bà Lưu biết tất cả đều là do mẹ con họ diễn.
Bà lo rằng nếu vạch trần bộ mặt thật của Triệu Xuân Hoa, thì Sơn Trà sẽ bị đối xử tệ hơn, nên dù biết rõ bà vẫn mắt nhắm mắt mở, chỉ lặng lẽ giúp cô khi cô bị bắt nạt.
Bà biết giờ này Sơn Trà đáng lẽ phải ở nhà làm việc, thấy cô đến chơi nên nghĩ ngay là cô lại bị bắt nạt.
Theo chân bà Lưu vào trong, Sơn Trà vừa nói chuyện vừa nhìn quanh căn nhà. Dù cũ kỹ nhưng rất ngăn nắp, ngoài mấy món bàn ghế đơn sơ thì thứ đồ đạc đáng chú ý nhất chính là chiếc máy may kiểu cũ ở góc phòng.
Chiếc máy may cũ được phủ một tấm vải hoa, dù đã lâu năm nhưng có thể thấy bà Lưu rất quý trọng nó.
Hai mẹ con kìm nén cơn giận mà nấu ăn xong, chưa kịp mời Tưởng Vệ Quốc ra ăn thì Sơn Trà đã xốc nắp vung, tự múc một bát cơm dính sát đáy nồi.
Cả nồi cháo vốn đã không nhiều gạo, bị cô múc đi phần lớn, chỉ còn lại chút nước loãng trong nồi.
Sơn Trà ăn xong bát cháo với dưa muối, đặt bát lên bệ bếp, nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu rồi nói: “Chị Ngọc Trân, tay nghề nấu nướng của chị thật là… không ổn chút nào.”
Tưởng Ngọc Trân: ???
Mặt cô ta gần như méo xệch vì giận, nhưng cố gượng cười mà đáp: “Vậy sao? Chắc là không bằng em rồi.”
Sơn Trà gật gù, đồng tình: “Đúng vậy, còn xa lắm.”
Tưởng Ngọc Trân: …
Khiến hai mẹ con tức đến phát khóc, Sơn Trà mới vui vẻ ra khỏi nhà, cô đi dạo quanh làng hai vòng, sau đó rẽ vào một ngôi nhà nằm độc lập ở đầu phía tây làng và gõ cửa.
“Ai đấy?” Một giọng nói già nua vang lên từ bên trong.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cháu, Sơn Trà đây.”
Cửa mở nhanh chóng, một bà lão hơn bảy mươi tuổi ló đầu ra, thấy Sơn Trà thì vui vẻ bảo: “Sao cháu lại đến? Mau vào đi, ăn gì chưa?”
Sơn Trà gật đầu: “Cháu ăn rồi, bà Lưu.”
Bà lão không tin: “Giờ này cháu còn ghé đây, chắc lại bị mẹ kế ức hiếp nữa rồi? Bà còn mấy cái bánh trong bếp đấy, vào ăn đi.”
Sơn Trà phải giải thích mãi bà mới tin rằng cô đã ăn rồi, rồi bà kéo tay cô vào nhà đầy thân tình.
Bà Lưu là một bà lão đơn thân, không bà con thân thích gì với Sơn Trà, nhưng là người duy nhất trong làng biết rõ tính tình của cô. Dân làng đều tin rằng Triệu Xuân Hoa là người mẹ kế tốt, Tưởng Ngọc Trân là cô gái siêng năng, chỉ riêng bà Lưu biết tất cả đều là do mẹ con họ diễn.
Bà lo rằng nếu vạch trần bộ mặt thật của Triệu Xuân Hoa, thì Sơn Trà sẽ bị đối xử tệ hơn, nên dù biết rõ bà vẫn mắt nhắm mắt mở, chỉ lặng lẽ giúp cô khi cô bị bắt nạt.
Bà biết giờ này Sơn Trà đáng lẽ phải ở nhà làm việc, thấy cô đến chơi nên nghĩ ngay là cô lại bị bắt nạt.
Theo chân bà Lưu vào trong, Sơn Trà vừa nói chuyện vừa nhìn quanh căn nhà. Dù cũ kỹ nhưng rất ngăn nắp, ngoài mấy món bàn ghế đơn sơ thì thứ đồ đạc đáng chú ý nhất chính là chiếc máy may kiểu cũ ở góc phòng.
Chiếc máy may cũ được phủ một tấm vải hoa, dù đã lâu năm nhưng có thể thấy bà Lưu rất quý trọng nó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro