Những Năm 80 Của Nữ Phụ Xinh Đẹp Làm Tinh
Chương 21
Đào Tử Tô
2024-11-20 14:27:49
Sơn Trà xuất thân từ ngành thiết kế, đã quen dùng máy may hiện đại, nhưng kiểu máy đạp chân cổ điển này cô mới chỉ thấy qua sách vở, không biết có giống với máy may hiện đại hay không.
Dù gì, mục đích chính hôm nay cô đến tìm bà Lưu cũng là để mượn chiếc máy may này.
Sơn Trà suy nghĩ cả đêm, tính toán rõ ràng con đường mình sẽ đi tiếp.
Dù biết Chu Bình An sau này sẽ thành đạt, cô cũng không muốn làm mẹ kế cho người khác. Món "hời" này, nếu Tưởng Ngọc Trân ham thì cứ để cô ta lấy.
Dựa vào người khác sao bằng dựa vào chính mình, chẳng ai giàu có đáng tin bằng chính mình có tiền. Thế nên, thay vì nghĩ cách khiến mẹ con Tưởng Ngọc Trân mất mặt, việc cấp bách với Sơn Trà lúc này là kiếm tiền.
Là một cô gái con nhà giàu, từ nhỏ Sơn Trà chưa từng bận tâm về tiền bạc. Cô sống trong biệt thự, học ngành nghệ thuật và thiết kế đắt đỏ nhất, tốt nghiệp trường danh tiếng rồi lập thương hiệu thời trang riêng. Mọi thứ trong cuộc sống đều chu đáo, chẳng bao giờ cô phải lo lắng về tiền bạc.
Vậy mà giờ đây, bị cuốn vào cuốn tiểu thuyết, đến một đồng cô cũng chẳng có trong túi.
Sơn Trà thở dài, cảm khái đời quả là không lường trước được.
Vào đầu thập niên 1980, nền kinh tế chưa phát triển mạnh mẽ, nhưng cơ hội đã bắt đầu xuất hiện. Đối với một người có kiến thức và xuất thân giàu có như Sơn Trà, đây là một thời điểm vàng. Chỉ cần chọn đúng cách, cô có thể kiếm được khối tiền.
Tuy nhiên, muốn làm gì thì trước tiên cũng phải có vốn.
Nguyên chủ của cô sống dưới sự kiểm soát của Triệu Xuân Hoa suốt bao năm, đến cả quả trứng cũng bị khóa chặt trong tủ, nên dĩ nhiên chẳng có đồng nào tiết kiệm. Vì vậy, điều cô cần làm ngay là nghĩ cách kiếm chút vốn khởi đầu.
Dù nói là thời này dễ kinh doanh, nhưng để tìm việc phù hợp với Sơn Trà thì không đơn giản. Cô không có vốn, mà trong làng lại chẳng có cơ hội gì. Công việc kiếm tiền đều ở thành phố, ngay cả đi lên đó cũng phải tốn 8 xu tiền xe.
Hiện giờ, cách duy nhất mà cô có thể bắt đầu ngay là may quần áo.
Khi nghe cô mượn máy may, bà Lưu không hỏi nhiều, vui vẻ cho cô mượn và còn hướng dẫn kỹ cách sử dụng.
Chiếc máy may này là món quà mà con trai út bà nhờ người mang từ thành phố về. Bà coi nó như báu vật, nếu không phải Sơn Trà thì dù ai mượn, bà cũng chẳng cho.
Dù chưa từng động vào loại máy may kiểu cũ này, nhưng Sơn Trà học rất nhanh. Các loại máy may dù hiện đại hay cũ, nguyên lý cũng không khác nhau nhiều.
Cô chăm chú nhớ từng chi tiết bà Lưu dạy, chỉ sau thời gian ngắn là đã thành thạo.
Dù gì, mục đích chính hôm nay cô đến tìm bà Lưu cũng là để mượn chiếc máy may này.
Sơn Trà suy nghĩ cả đêm, tính toán rõ ràng con đường mình sẽ đi tiếp.
Dù biết Chu Bình An sau này sẽ thành đạt, cô cũng không muốn làm mẹ kế cho người khác. Món "hời" này, nếu Tưởng Ngọc Trân ham thì cứ để cô ta lấy.
Dựa vào người khác sao bằng dựa vào chính mình, chẳng ai giàu có đáng tin bằng chính mình có tiền. Thế nên, thay vì nghĩ cách khiến mẹ con Tưởng Ngọc Trân mất mặt, việc cấp bách với Sơn Trà lúc này là kiếm tiền.
Là một cô gái con nhà giàu, từ nhỏ Sơn Trà chưa từng bận tâm về tiền bạc. Cô sống trong biệt thự, học ngành nghệ thuật và thiết kế đắt đỏ nhất, tốt nghiệp trường danh tiếng rồi lập thương hiệu thời trang riêng. Mọi thứ trong cuộc sống đều chu đáo, chẳng bao giờ cô phải lo lắng về tiền bạc.
Vậy mà giờ đây, bị cuốn vào cuốn tiểu thuyết, đến một đồng cô cũng chẳng có trong túi.
Sơn Trà thở dài, cảm khái đời quả là không lường trước được.
Vào đầu thập niên 1980, nền kinh tế chưa phát triển mạnh mẽ, nhưng cơ hội đã bắt đầu xuất hiện. Đối với một người có kiến thức và xuất thân giàu có như Sơn Trà, đây là một thời điểm vàng. Chỉ cần chọn đúng cách, cô có thể kiếm được khối tiền.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy nhiên, muốn làm gì thì trước tiên cũng phải có vốn.
Nguyên chủ của cô sống dưới sự kiểm soát của Triệu Xuân Hoa suốt bao năm, đến cả quả trứng cũng bị khóa chặt trong tủ, nên dĩ nhiên chẳng có đồng nào tiết kiệm. Vì vậy, điều cô cần làm ngay là nghĩ cách kiếm chút vốn khởi đầu.
Dù nói là thời này dễ kinh doanh, nhưng để tìm việc phù hợp với Sơn Trà thì không đơn giản. Cô không có vốn, mà trong làng lại chẳng có cơ hội gì. Công việc kiếm tiền đều ở thành phố, ngay cả đi lên đó cũng phải tốn 8 xu tiền xe.
Hiện giờ, cách duy nhất mà cô có thể bắt đầu ngay là may quần áo.
Khi nghe cô mượn máy may, bà Lưu không hỏi nhiều, vui vẻ cho cô mượn và còn hướng dẫn kỹ cách sử dụng.
Chiếc máy may này là món quà mà con trai út bà nhờ người mang từ thành phố về. Bà coi nó như báu vật, nếu không phải Sơn Trà thì dù ai mượn, bà cũng chẳng cho.
Dù chưa từng động vào loại máy may kiểu cũ này, nhưng Sơn Trà học rất nhanh. Các loại máy may dù hiện đại hay cũ, nguyên lý cũng không khác nhau nhiều.
Cô chăm chú nhớ từng chi tiết bà Lưu dạy, chỉ sau thời gian ngắn là đã thành thạo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro