Những Năm 80 Của Nữ Phụ Xinh Đẹp Làm Tinh

Chương 22

Đào Tử Tô

2024-11-20 14:27:49

Khi thấy cô học xong, bà Lưu mới hỏi: "Trà à, con học cái này để làm gì? Có phải mẹ kế lại gây khó dễ gì không?"

Sơn Trà lắc đầu. Giờ cô không gây sự với Triệu Xuân Hoa là may rồi, bà ta làm gì được cô nữa chứ?

Tuy vậy, trước mặt bà Lưu, cô vẫn giữ vẻ rụt rè như nguyên chủ, nói nhỏ: "Bà ơi, con muốn tìm chút việc làm để kiếm tiền."

Cô không nói rõ, nhưng bà Lưu hiểu ngay.

Trong mắt bà, Sơn Trà chỉ là cô gái mười mấy tuổi. Từ khi Triệu Xuân Hoa bước vào nhà, cô bé chưa một ngày được sống yên ổn. Triệu Xuân Hoa muốn giữ tiếng là mẹ kế tốt, nên không dám đối xử quá tệ trước mặt người ngoài. Nhưng bà Lưu biết rõ cuộc sống thực tế của Sơn Trà.

Bữa cơm tử tế còn phụ thuộc vào tâm trạng của Triệu Xuân Hoa, tiền tiêu vặt lại càng không có. Mà thiếu nữ lớn lên sao không cần tiền? Dù không tiêu vào việc gì khác, thì đến kỳ cũng phải mua vải may đồ dùng cá nhân.

Vừa nghe Sơn Trà nói vậy, bà Lưu đã nghĩ ngay đến cảnh cô bị Triệu Xuân Hoa gây khó dễ.

Bà thở dài, nắm lấy tay cô vỗ nhẹ: "Con thật chẳng dễ dàng gì. Có chí kiếm tiền thì bà ủng hộ. Cần dùng máy may của bà lúc nào cứ đến, người khác bà không cho mượn đâu, nhưng con thì không thành vấn đề."

Bà Lưu còn quay vào trong, tìm lấy một bọc tiền lẻ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Con cầm lấy, cần gì thì đi mua."

Sơn Trà biết đến bà Lưu qua ký ức của nguyên chủ, nhưng đây là lần đầu tiên tiếp xúc trực tiếp. Cô không ngờ bà Lưu lại tốt với mình như thế. Trong lòng cô không khỏi cảm động.

Tuy nhiên, cảm động thì cảm động, cô vẫn quyết định không nhận số tiền đó.

Bà Lưu đã trải qua nhiều bất hạnh, ba đứa con trai đều nhập ngũ, hai người hy sinh nơi chiến trường, còn cậu út tuy trở thành người có địa vị nhưng cũng mất mạng vì hành động dũng cảm. Bà mất chồng khi còn trẻ, đến tuổi già lại lần lượt mất hết con cái, suýt chút nữa không qua khỏi cơn đau bệnh.

Sau đó bà được cấp cứu, nhưng khi nhà nước đề nghị tìm người chăm sóc và sắp xếp nơi ở, bà từ chối, không muốn phiền hà tổ quốc, tự mình mang hài cốt con trai về quê. Không con không cháu, bà sống cô đơn trong căn nhà này đã nhiều năm. Tuy được hưởng trợ cấp, nhưng tuổi cao sức yếu, không thể làm gì nhiều.

Ban đầu, người trong làng thấy bà có trợ cấp nên khi bà cần giúp đỡ, ai cũng chạy tới. Nhưng khi thấy chẳng lấy được lợi gì từ bà, dần dần chẳng ai còn quan tâm. Chỉ có nguyên chủ hay ghé qua thăm bà khi rảnh.

Có lẽ vì vậy mà hai người không máu mủ, nhưng vẫn thân như bà cháu.

Vì bà Lưu đã lớn tuổi, không có thu nhập, tiền trợ cấp cũng phải dùng để sống qua ngày, nên dù Sơn Trà có thiếu tiền đến đâu cũng không thể nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Những Năm 80 Của Nữ Phụ Xinh Đẹp Làm Tinh

Số ký tự: 0