Những Năm 80 Của Nữ Phụ Xinh Đẹp Làm Tinh
Chương 23
Đào Tử Tô
2024-11-20 14:27:49
Hơn nữa, cô đã nghĩ ra cách để bòn được một ít từ Triệu Xuân Hoa.
Cô đẩy tay bà Lưu ra và nói: "Bà ơi, con không nhận đâu. Chỉ cần bà cho con dùng máy may là được rồi."
Thấy cô kiên quyết không nhận, bà Lưu đành cất tiền, lại hỏi: "Con định mua vải may quần áo à? Vải bây giờ đắt lắm, con lấy đâu ra tiền?"
"Không phải may quần áo đâu."
Giờ cô chưa có tiền. Dù có lấy được tiền từ Triệu Xuân Hoa thì cũng chẳng mua được bao nhiêu vải, mà may một bộ quần áo lại mất nhiều thời gian. Trong làng, nếu bán giá cao sẽ chẳng ai mua, mà bán giá thấp thì chẳng lời bao nhiêu. Vì vậy cô quyết định ngay từ đầu là không làm quần áo.
"Không may quần áo? Vậy con định may cái gì?" Bà Lưu càng thêm tò mò.
Sơn Trà vẽ một vòng trước ngực bằng hai tay, mỉm cười: "May áo lót."
Đầu thập niên 1980, khái niệm áo lót còn chưa phổ biến ở vùng nông thôn. Dù biết che chắn là cần thiết, nhưng phụ nữ trẻ ở đây chỉ tùy tiện lấy vài miếng vải quấn quanh ngực cho kín đáo là đủ.
Khi mới tới đây, điều khiến Sơn Trà khó chịu nhất là quần áo của nguyên chủ chẳng có cái nào ra hồn. Đặc biệt là đồ lót, chỉ là vài mảnh vải quấn quanh ngực, không chỉ làm mất dáng mà còn gây khó chịu.
Sau khi chịu đựng hai ngày, cô không chịu nổi nữa, nên khi nghĩ đến chuyện kiếm tiền, cô lập tức nghĩ đến việc may áo lót.
Áo lót không cần nhiều vải, chỉ cần vài miếng vải bông mềm mại là đủ, cũng không tốn nhiều thời gian, so với may quần áo còn nhanh hơn nhiều.
Lúc đầu bà Lưu còn không hiểu áo lót là gì, đến khi hiểu rồi thì lại thấy khó hiểu.
"Cái đó có gì đáng để làm chứ? May ra rồi có ai muốn mua không?"
Sơn Trà tự tin đáp: "Bà cứ yên tâm, nhất định sẽ có người mua."
Là người từ tương lai, cô hiểu rõ sức mua của phụ nữ mạnh mẽ đến thế nào, nhất là với món đồ thiết yếu như áo lót.
Cô không lo chút nào về việc áo lót sẽ bán được hay không.
Bà Lưu thấy cô chắc chắn như vậy, vẫn còn chút băn khoăn, nhưng vì Sơn Trà đã quyết, bà cũng không có ý kiến gì thêm.
"Con nghĩ kỹ rồi thì cứ làm đi, cần máy may thì cứ tới. Có gì không chắc thì cứ đến hỏi bà."
Bà Lưu biết rõ tính cách của Triệu Xuân Hoa và Tưởng Ngọc Trân, cũng hiểu Tưởng Vệ Quốc trong nhà luôn thiên vị, nên nếu Sơn Trà gặp chuyện gì khó xử, chắc chắn sẽ chẳng có ai để bàn bạc. Dù bà không hiểu nhiều về thứ mà Sơn Trà muốn may, nhưng ít ra bà cũng có thể nói chuyện cùng cô, giúp cô cảm thấy bớt cô đơn.
Sơn Trà gật đầu thật mạnh, trong lòng ấm áp vì lời nói của bà Lưu.
Cô đẩy tay bà Lưu ra và nói: "Bà ơi, con không nhận đâu. Chỉ cần bà cho con dùng máy may là được rồi."
Thấy cô kiên quyết không nhận, bà Lưu đành cất tiền, lại hỏi: "Con định mua vải may quần áo à? Vải bây giờ đắt lắm, con lấy đâu ra tiền?"
"Không phải may quần áo đâu."
Giờ cô chưa có tiền. Dù có lấy được tiền từ Triệu Xuân Hoa thì cũng chẳng mua được bao nhiêu vải, mà may một bộ quần áo lại mất nhiều thời gian. Trong làng, nếu bán giá cao sẽ chẳng ai mua, mà bán giá thấp thì chẳng lời bao nhiêu. Vì vậy cô quyết định ngay từ đầu là không làm quần áo.
"Không may quần áo? Vậy con định may cái gì?" Bà Lưu càng thêm tò mò.
Sơn Trà vẽ một vòng trước ngực bằng hai tay, mỉm cười: "May áo lót."
Đầu thập niên 1980, khái niệm áo lót còn chưa phổ biến ở vùng nông thôn. Dù biết che chắn là cần thiết, nhưng phụ nữ trẻ ở đây chỉ tùy tiện lấy vài miếng vải quấn quanh ngực cho kín đáo là đủ.
Khi mới tới đây, điều khiến Sơn Trà khó chịu nhất là quần áo của nguyên chủ chẳng có cái nào ra hồn. Đặc biệt là đồ lót, chỉ là vài mảnh vải quấn quanh ngực, không chỉ làm mất dáng mà còn gây khó chịu.
Sau khi chịu đựng hai ngày, cô không chịu nổi nữa, nên khi nghĩ đến chuyện kiếm tiền, cô lập tức nghĩ đến việc may áo lót.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Áo lót không cần nhiều vải, chỉ cần vài miếng vải bông mềm mại là đủ, cũng không tốn nhiều thời gian, so với may quần áo còn nhanh hơn nhiều.
Lúc đầu bà Lưu còn không hiểu áo lót là gì, đến khi hiểu rồi thì lại thấy khó hiểu.
"Cái đó có gì đáng để làm chứ? May ra rồi có ai muốn mua không?"
Sơn Trà tự tin đáp: "Bà cứ yên tâm, nhất định sẽ có người mua."
Là người từ tương lai, cô hiểu rõ sức mua của phụ nữ mạnh mẽ đến thế nào, nhất là với món đồ thiết yếu như áo lót.
Cô không lo chút nào về việc áo lót sẽ bán được hay không.
Bà Lưu thấy cô chắc chắn như vậy, vẫn còn chút băn khoăn, nhưng vì Sơn Trà đã quyết, bà cũng không có ý kiến gì thêm.
"Con nghĩ kỹ rồi thì cứ làm đi, cần máy may thì cứ tới. Có gì không chắc thì cứ đến hỏi bà."
Bà Lưu biết rõ tính cách của Triệu Xuân Hoa và Tưởng Ngọc Trân, cũng hiểu Tưởng Vệ Quốc trong nhà luôn thiên vị, nên nếu Sơn Trà gặp chuyện gì khó xử, chắc chắn sẽ chẳng có ai để bàn bạc. Dù bà không hiểu nhiều về thứ mà Sơn Trà muốn may, nhưng ít ra bà cũng có thể nói chuyện cùng cô, giúp cô cảm thấy bớt cô đơn.
Sơn Trà gật đầu thật mạnh, trong lòng ấm áp vì lời nói của bà Lưu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro