Những Năm 80 Của Nữ Phụ Xinh Đẹp Làm Tinh
Chương 29
Đào Tử Tô
2024-11-20 14:27:49
Sơn Trà vừa đi, những người đứng xem cũng thấy mặt Tưởng Vệ Quốc đen như đít nồi nên cũng lần lượt tản đi.
Triệu Xuân Hoa lo sợ Sơn Trà lại chọc giận “cây tiền tương lai” của bà, vội vàng tiến lên giải thích: “Con biết tính nó đấy, từ bé tới giờ vẫn ương ngạnh, con đừng để bụng.”
Chu Bình An vẻ mặt bình thản, chẳng rõ đang nghĩ gì, nghe Triệu Xuân Hoa nhắc nhở mới thu lại ánh mắt, gật đầu.
“Cũng không còn sớm, tôi với Tri Viễn xin phép về trước.”
Triệu Xuân Hoa kéo tay Tưởng Ngọc Trân: “Nhanh, Ngọc Trân, mau ra tiễn Bình An đi.”
Tưởng Ngọc Trân nén cơn ghen, thẹn thùng bước lên, định mở lời thì Chu Bình An đã nói ngay: “Không cần đâu, nhà còn nhiều việc, chúng tôi phải về sớm. Các cô không cần tiễn.”
Nói xong anh ta cùng cậu thanh niên tên là Tiết Tri Viễn đi thẳng mà không quay đầu lại.
Chỉ còn Tưởng Ngọc Trân và Triệu Xuân Hoa đứng sượng sùng tại chỗ. Một lúc sau, Tưởng Ngọc Trân giậm mạnh chân, bực bội bước vào nhà.
Đã đi một quãng xa rồi mà gương mặt xinh đẹp, duyên dáng của Sơn Trà vẫn quanh quẩn trong tâm trí Chu Bình An.
Xinh đẹp, thực sự rất xinh đẹp.
Không chỉ đẹp, dáng người của cô cũng tuyệt vời, vòng eo nhỏ nhắn dường như có thể ôm gọn trong một bàn tay, những đường nét đầy đặn mà chẳng hề lộ vẻ khô cằn. Vẫn là bộ quần áo vải thô, nhưng mặc trên người cô lại toát lên vẻ đẹp đặc biệt.
Một thời gian không gặp, dường như cô lại càng tươi tắn, rạng rỡ hơn, tựa như trái đào dại sinh trưởng nơi núi rừng, vẻ ngoài tự nhiên ấy chứa đựng một cái lõi ngọt ngào như mật.
Một người đẹp như thế mà anh ta lại không thể cưới về làm vợ, không biết sẽ trở thành hồng phúc của ai, nghĩ đến mà lòng anh ta tiếc nuối khôn nguôi.
Dù Sơn Trà có ghét bỏ anh ta, nói anh ta xấu đến thế nào, anh ta vẫn nghĩ, nếu cô đồng ý gả cho anh ta thì tốt biết mấy. Chỉ cần cô gật đầu, dù phải chi bao nhiêu sính lễ, anh ta cũng bằng lòng.
Chu Bình An mải miết suy nghĩ, cậu thanh niên Tiết Tri Viễn đi phía trước bỗng quay đầu lại, nói: “Chắc chỉ mấy hôm nữa thôi, chị dâu sẽ về nhà anh, đúng không?”
Lời nói này như đập mạnh vào đầu, khiến mọi suy nghĩ đen tối trong anh vụt tắt.
Đúng vậy, anh ta và Tưởng Ngọc Trân đã đính hôn, chẳng mấy chốc cô ấy sẽ trở thành vợ của anh ta. Dù rằng Tưởng Ngọc Trân không đẹp bằng Sơn Trà, nhưng ít ra cũng chăm chỉ, đảm đang, cưới về sẽ giúp anh ta chăm lo gia đình, để anh ta chuyên tâm trong quân ngũ.
Nghĩ vậy, Chu Bình An thở dài, dứt khoát không còn tâm tư nghĩ đến chuyện của Sơn Trà nữa.
Còn về phía Sơn Trà, cuộc cãi vã cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cô. Buổi trưa cô vẫn ngủ một giấc dưỡng nhan, buổi chiều lại đến nhà bà Lưu. Kế hoạch kiếm tiền của cô đã hoàn thành bước đầu, bước tiếp theo là tìm đối tượng khách hàng phù hợp.
Triệu Xuân Hoa lo sợ Sơn Trà lại chọc giận “cây tiền tương lai” của bà, vội vàng tiến lên giải thích: “Con biết tính nó đấy, từ bé tới giờ vẫn ương ngạnh, con đừng để bụng.”
Chu Bình An vẻ mặt bình thản, chẳng rõ đang nghĩ gì, nghe Triệu Xuân Hoa nhắc nhở mới thu lại ánh mắt, gật đầu.
“Cũng không còn sớm, tôi với Tri Viễn xin phép về trước.”
Triệu Xuân Hoa kéo tay Tưởng Ngọc Trân: “Nhanh, Ngọc Trân, mau ra tiễn Bình An đi.”
Tưởng Ngọc Trân nén cơn ghen, thẹn thùng bước lên, định mở lời thì Chu Bình An đã nói ngay: “Không cần đâu, nhà còn nhiều việc, chúng tôi phải về sớm. Các cô không cần tiễn.”
Nói xong anh ta cùng cậu thanh niên tên là Tiết Tri Viễn đi thẳng mà không quay đầu lại.
Chỉ còn Tưởng Ngọc Trân và Triệu Xuân Hoa đứng sượng sùng tại chỗ. Một lúc sau, Tưởng Ngọc Trân giậm mạnh chân, bực bội bước vào nhà.
Đã đi một quãng xa rồi mà gương mặt xinh đẹp, duyên dáng của Sơn Trà vẫn quanh quẩn trong tâm trí Chu Bình An.
Xinh đẹp, thực sự rất xinh đẹp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không chỉ đẹp, dáng người của cô cũng tuyệt vời, vòng eo nhỏ nhắn dường như có thể ôm gọn trong một bàn tay, những đường nét đầy đặn mà chẳng hề lộ vẻ khô cằn. Vẫn là bộ quần áo vải thô, nhưng mặc trên người cô lại toát lên vẻ đẹp đặc biệt.
Một thời gian không gặp, dường như cô lại càng tươi tắn, rạng rỡ hơn, tựa như trái đào dại sinh trưởng nơi núi rừng, vẻ ngoài tự nhiên ấy chứa đựng một cái lõi ngọt ngào như mật.
Một người đẹp như thế mà anh ta lại không thể cưới về làm vợ, không biết sẽ trở thành hồng phúc của ai, nghĩ đến mà lòng anh ta tiếc nuối khôn nguôi.
Dù Sơn Trà có ghét bỏ anh ta, nói anh ta xấu đến thế nào, anh ta vẫn nghĩ, nếu cô đồng ý gả cho anh ta thì tốt biết mấy. Chỉ cần cô gật đầu, dù phải chi bao nhiêu sính lễ, anh ta cũng bằng lòng.
Chu Bình An mải miết suy nghĩ, cậu thanh niên Tiết Tri Viễn đi phía trước bỗng quay đầu lại, nói: “Chắc chỉ mấy hôm nữa thôi, chị dâu sẽ về nhà anh, đúng không?”
Lời nói này như đập mạnh vào đầu, khiến mọi suy nghĩ đen tối trong anh vụt tắt.
Đúng vậy, anh ta và Tưởng Ngọc Trân đã đính hôn, chẳng mấy chốc cô ấy sẽ trở thành vợ của anh ta. Dù rằng Tưởng Ngọc Trân không đẹp bằng Sơn Trà, nhưng ít ra cũng chăm chỉ, đảm đang, cưới về sẽ giúp anh ta chăm lo gia đình, để anh ta chuyên tâm trong quân ngũ.
Nghĩ vậy, Chu Bình An thở dài, dứt khoát không còn tâm tư nghĩ đến chuyện của Sơn Trà nữa.
Còn về phía Sơn Trà, cuộc cãi vã cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cô. Buổi trưa cô vẫn ngủ một giấc dưỡng nhan, buổi chiều lại đến nhà bà Lưu. Kế hoạch kiếm tiền của cô đã hoàn thành bước đầu, bước tiếp theo là tìm đối tượng khách hàng phù hợp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro