Những Năm 80 Của Nữ Phụ Xinh Đẹp Làm Tinh
Chương 30
Đào Tử Tô
2024-11-20 14:27:49
Sơn Trà suy đi tính lại, nhắm vào cô gái tên Vương Ái Hồng sống cạnh nhà bà Lưu.
Làng Thanh Thủy ai cũng nghèo, chẳng ai có đầu óc kinh doanh. Dù đã bước vào thời kỳ đổi mới nhưng người ta vẫn quanh quẩn bên ruộng đồng của mình, không muốn ra ngoài mở mang tầm mắt, chỉ có một gia đình ngoại lệ, đó là ba mẹ của Vương Ái Hồng ở đầu làng.
Hai vợ chồng này đều có học thức, được coi là có văn hóa trong làng nên tầm nhìn xa trông rộng hơn. Khi chính sách đổi mới vừa ra, họ đã dùng tay nghề của mình, ra thị trấn thuê một quầy hàng bán đồ ăn.
Tuy chưa kiếm được nhiều tiền nhưng đời sống trong làng Thanh Thủy được coi là khấm khá.
Cô gái Vương Ái Hồng nhà họ trạc tuổi Sơn Trà, cả nhà thường ngày sống ở thị trấn, mấy hôm nay vì có việc mới về làng.
Vì sự tồn tại của Triệu Xuân Hoa, Sơn Trà có tiếng xấu trong làng. Thêm nữa bản thân cô tính tình nhút nhát, yếu đuối, càng khó hòa nhập với những người cùng trang lứa. Dù cùng tuổi nhưng giữa cô và Vương Ái Hồng chẳng có mấy khi qua lại.
Sơn Trà tự tin vào sản phẩm nội y mình làm, nhưng để mở rộng thị trường, cô phải bắt đầu từ những cô gái trẻ thích làm đẹp, mà Vương Ái Hồng chính là mục tiêu hoàn hảo nhất.
Trên đường đi, Sơn Trà còn nghĩ cách làm sao để tiếp cận Vương Ái Hồng. Vậy mà tới nhà bà Lưu, cô phát hiện người cần gặp đã có mặt, không cần mời chào.
Trong tay cô gái đang cầm một chiếc áo lót mà Sơn Trà từng làm, nâng niu nhìn ngắm. Nghe có người bước vào, cô vội vàng đặt chiếc áo xuống, hoảng hốt ngước nhìn, thấy người đến là Sơn Trà thì không khỏi thắc mắc.
Sơn Trà nhanh chóng hiểu ra, nở nụ cười ngọt ngào chào cô ấy.
Dù chưa thân quen với Sơn Trà, nhưng không ai lại từ chối lời chào ngọt ngào. Vương Ái Hồng thoáng bối rối, nhưng cũng gật đầu đáp lại.
Hai người vốn không thân, chào hỏi xong thì Vương Ái Hồng chẳng biết nói gì thêm. Đúng lúc đó, bà Lưu bước ra, nói: “Vừa rồi cháu hỏi ai làm chiếc áo này đúng không? Giờ người ấy đang đứng đây, chính cô ấy làm đó.”
Vương Ái Hồng lập tức tròn mắt, quên hết ngượng ngùng, nhìn Sơn Trà đầy kinh ngạc:
“Chiếc… chiếc áo lót đó, thật sự là cậu làm sao?”
Là con gái nên khi nói đến mấy chuyện này, Vương Ái Hồng có chút ngại ngùng, nhưng may mắn là Sơn Trà cũng trạc tuổi cô ấy, cả hai đều là thiếu nữ, nói ra cũng chẳng có gì phải ngượng.
Sơn Trà gật đầu, đoán chắc bà Lưu đã chủ ý giới thiệu, lại thấy Vương Ái Hồng thích thú với sản phẩm của mình, trong lòng chắc mẩm là chuyện này gần như đã thành công.
Quả nhiên, Vương Ái Hồng thấy cô gật đầu thì thay đổi thái độ, vội vàng bước lên, nắm tay Sơn Trà mà reo lên: “Cậu khéo tay thật đấy! Cái áo lót cậu làm đẹp lắm, còn đẹp hơn mấy cái mình thấy trong cửa hàng bách hóa trên thành phố nữa.”
Làng Thanh Thủy ai cũng nghèo, chẳng ai có đầu óc kinh doanh. Dù đã bước vào thời kỳ đổi mới nhưng người ta vẫn quanh quẩn bên ruộng đồng của mình, không muốn ra ngoài mở mang tầm mắt, chỉ có một gia đình ngoại lệ, đó là ba mẹ của Vương Ái Hồng ở đầu làng.
Hai vợ chồng này đều có học thức, được coi là có văn hóa trong làng nên tầm nhìn xa trông rộng hơn. Khi chính sách đổi mới vừa ra, họ đã dùng tay nghề của mình, ra thị trấn thuê một quầy hàng bán đồ ăn.
Tuy chưa kiếm được nhiều tiền nhưng đời sống trong làng Thanh Thủy được coi là khấm khá.
Cô gái Vương Ái Hồng nhà họ trạc tuổi Sơn Trà, cả nhà thường ngày sống ở thị trấn, mấy hôm nay vì có việc mới về làng.
Vì sự tồn tại của Triệu Xuân Hoa, Sơn Trà có tiếng xấu trong làng. Thêm nữa bản thân cô tính tình nhút nhát, yếu đuối, càng khó hòa nhập với những người cùng trang lứa. Dù cùng tuổi nhưng giữa cô và Vương Ái Hồng chẳng có mấy khi qua lại.
Sơn Trà tự tin vào sản phẩm nội y mình làm, nhưng để mở rộng thị trường, cô phải bắt đầu từ những cô gái trẻ thích làm đẹp, mà Vương Ái Hồng chính là mục tiêu hoàn hảo nhất.
Trên đường đi, Sơn Trà còn nghĩ cách làm sao để tiếp cận Vương Ái Hồng. Vậy mà tới nhà bà Lưu, cô phát hiện người cần gặp đã có mặt, không cần mời chào.
Trong tay cô gái đang cầm một chiếc áo lót mà Sơn Trà từng làm, nâng niu nhìn ngắm. Nghe có người bước vào, cô vội vàng đặt chiếc áo xuống, hoảng hốt ngước nhìn, thấy người đến là Sơn Trà thì không khỏi thắc mắc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sơn Trà nhanh chóng hiểu ra, nở nụ cười ngọt ngào chào cô ấy.
Dù chưa thân quen với Sơn Trà, nhưng không ai lại từ chối lời chào ngọt ngào. Vương Ái Hồng thoáng bối rối, nhưng cũng gật đầu đáp lại.
Hai người vốn không thân, chào hỏi xong thì Vương Ái Hồng chẳng biết nói gì thêm. Đúng lúc đó, bà Lưu bước ra, nói: “Vừa rồi cháu hỏi ai làm chiếc áo này đúng không? Giờ người ấy đang đứng đây, chính cô ấy làm đó.”
Vương Ái Hồng lập tức tròn mắt, quên hết ngượng ngùng, nhìn Sơn Trà đầy kinh ngạc:
“Chiếc… chiếc áo lót đó, thật sự là cậu làm sao?”
Là con gái nên khi nói đến mấy chuyện này, Vương Ái Hồng có chút ngại ngùng, nhưng may mắn là Sơn Trà cũng trạc tuổi cô ấy, cả hai đều là thiếu nữ, nói ra cũng chẳng có gì phải ngượng.
Sơn Trà gật đầu, đoán chắc bà Lưu đã chủ ý giới thiệu, lại thấy Vương Ái Hồng thích thú với sản phẩm của mình, trong lòng chắc mẩm là chuyện này gần như đã thành công.
Quả nhiên, Vương Ái Hồng thấy cô gật đầu thì thay đổi thái độ, vội vàng bước lên, nắm tay Sơn Trà mà reo lên: “Cậu khéo tay thật đấy! Cái áo lót cậu làm đẹp lắm, còn đẹp hơn mấy cái mình thấy trong cửa hàng bách hóa trên thành phố nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro