Những Năm 80 Của Nữ Phụ Xinh Đẹp Làm Tinh
Chương 36
Đào Tử Tô
2024-11-20 14:27:49
Vốn định bỏ qua vì chuyện không đáng, nhưng nghe Sơn Trà còn không chịu nhận, Tưởng Vệ Quốc liền nổi giận.
“Thế thì bánh ở đâu ra?”
Triệu Xuân Hoa cũng hùa theo: “Đương nhiên là nó ăn trộm trong nhà rồi!”
Bà biết chắc chắn là Sơn Trà không có đồng nào trong túi, làm sao mà tự mua bánh được? Không phải của trong nhà thì từ đâu ra?
Chắc mẩm Sơn Trà chính là thủ phạm, Triệu Xuân Hoa cười đắc ý, định nhân cơ hội này khiến Sơn Trà bẽ mặt để trả thù chuyện phải gánh nước mấy ngày nay.
Nhưng Sơn Trà vẫn điềm tĩnh, đặt túi bánh sang một bên, phủi tay nói: “Túi bánh này đâu có ghi tên, bà nói là của bà thì là của bà sao? Nếu không phải thì sao?”
Triệu Xuân Hoa bực bội, buột miệng nói: “Nếu không phải của tao, tao đền gấp mười lần cho mày!”
Vừa nói xong, Sơn Trà nở một nụ cười tươi rói, khiến Tưởng Ngọc Trân đứng bên cạnh thoáng chột dạ, linh cảm có chuyện chẳng lành nhưng không kịp ngăn lại.
“Đây là bà nói đấy nhé.”
“Đã có đông đủ mọi người ở đây, phiền mọi người làm chứng giúp, để tránh bà ấy chối cãi sau này.”
Tưởng Ngọc Trân đã cảm thấy không ổn, nhưng Triệu Xuân Hoa lại chưa kịp nhận ra.
Bà ta biết rõ Sơn Trà chẳng có xu nào trong người, lại cũng chẳng có bạn bè ở Thanh Thủy để mà có được một túi bánh, nên cho dù có đánh cược, bà cũng chắc chắn mình thắng. Chẳng chút để tâm đến lời của Sơn Trà, bà ta kéo Tưởng Ngọc Xuyên vào nhà và còn mở toang cửa, mời mọi người vào xem cho rõ.
“Mọi người nhìn kỹ nhé, đừng có nói tôi oan uổng nó!”
Nói xong, bà mở tủ, kéo một lần không mở được. Nhìn lại thì khóa vẫn còn nguyên, chìa khóa vẫn treo ở thắt lưng bà.
Triệu Xuân Hoa thấy tim mình chùng xuống, có chút linh cảm không hay.
Khóa không bị phá, chìa khóa cũng ở đây, vậy làm sao mà Sơn Trà lấy được đồ bên trong?
Sự lo lắng hiện rõ trong mắt bà, nhưng Tưởng Ngọc Xuyên không hiểu tình hình, chỉ muốn nhanh chóng thấy Sơn Trà mất mặt. Thấy mẹ mình còn chần chừ, cậu vội giật lấy chìa khóa từ tay bà và mở tủ.
Những người đứng ngoài tò mò hóng chuyện lập tức nhón người vào nhìn.
Trong tủ là một mớ đồ lộn xộn, góc tủ có một túi bánh nhìn quen mắt, giống y hệt túi bánh mà Sơn Trà đang cầm.
“Đồ của bà chẳng phải ở đây sao?”
“Đúng vậy, lại còn khóa tủ trong nhà nữa. Cho dù Sơn Trà có muốn ăn, cũng chẳng lấy được.”
“Đúng đấy, chỉ là túi bánh, có cần khóa kỹ thế không, cứ như là phòng trộm vậy!”
Mấy bà hàng xóm vốn không ưa Triệu Xuân Hoa nhanh chóng mỉa mai khi thấy bà mất mặt.
Triệu Xuân Hoa không tin vào mắt mình, cố lục lọi túi bánh, lật tới lật lui và nhận ra đúng là gói bánh hôm qua bà bỏ vào, vết xé trên bao cũng giống hệt.
“Thế thì bánh ở đâu ra?”
Triệu Xuân Hoa cũng hùa theo: “Đương nhiên là nó ăn trộm trong nhà rồi!”
Bà biết chắc chắn là Sơn Trà không có đồng nào trong túi, làm sao mà tự mua bánh được? Không phải của trong nhà thì từ đâu ra?
Chắc mẩm Sơn Trà chính là thủ phạm, Triệu Xuân Hoa cười đắc ý, định nhân cơ hội này khiến Sơn Trà bẽ mặt để trả thù chuyện phải gánh nước mấy ngày nay.
Nhưng Sơn Trà vẫn điềm tĩnh, đặt túi bánh sang một bên, phủi tay nói: “Túi bánh này đâu có ghi tên, bà nói là của bà thì là của bà sao? Nếu không phải thì sao?”
Triệu Xuân Hoa bực bội, buột miệng nói: “Nếu không phải của tao, tao đền gấp mười lần cho mày!”
Vừa nói xong, Sơn Trà nở một nụ cười tươi rói, khiến Tưởng Ngọc Trân đứng bên cạnh thoáng chột dạ, linh cảm có chuyện chẳng lành nhưng không kịp ngăn lại.
“Đây là bà nói đấy nhé.”
“Đã có đông đủ mọi người ở đây, phiền mọi người làm chứng giúp, để tránh bà ấy chối cãi sau này.”
Tưởng Ngọc Trân đã cảm thấy không ổn, nhưng Triệu Xuân Hoa lại chưa kịp nhận ra.
Bà ta biết rõ Sơn Trà chẳng có xu nào trong người, lại cũng chẳng có bạn bè ở Thanh Thủy để mà có được một túi bánh, nên cho dù có đánh cược, bà cũng chắc chắn mình thắng. Chẳng chút để tâm đến lời của Sơn Trà, bà ta kéo Tưởng Ngọc Xuyên vào nhà và còn mở toang cửa, mời mọi người vào xem cho rõ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mọi người nhìn kỹ nhé, đừng có nói tôi oan uổng nó!”
Nói xong, bà mở tủ, kéo một lần không mở được. Nhìn lại thì khóa vẫn còn nguyên, chìa khóa vẫn treo ở thắt lưng bà.
Triệu Xuân Hoa thấy tim mình chùng xuống, có chút linh cảm không hay.
Khóa không bị phá, chìa khóa cũng ở đây, vậy làm sao mà Sơn Trà lấy được đồ bên trong?
Sự lo lắng hiện rõ trong mắt bà, nhưng Tưởng Ngọc Xuyên không hiểu tình hình, chỉ muốn nhanh chóng thấy Sơn Trà mất mặt. Thấy mẹ mình còn chần chừ, cậu vội giật lấy chìa khóa từ tay bà và mở tủ.
Những người đứng ngoài tò mò hóng chuyện lập tức nhón người vào nhìn.
Trong tủ là một mớ đồ lộn xộn, góc tủ có một túi bánh nhìn quen mắt, giống y hệt túi bánh mà Sơn Trà đang cầm.
“Đồ của bà chẳng phải ở đây sao?”
“Đúng vậy, lại còn khóa tủ trong nhà nữa. Cho dù Sơn Trà có muốn ăn, cũng chẳng lấy được.”
“Đúng đấy, chỉ là túi bánh, có cần khóa kỹ thế không, cứ như là phòng trộm vậy!”
Mấy bà hàng xóm vốn không ưa Triệu Xuân Hoa nhanh chóng mỉa mai khi thấy bà mất mặt.
Triệu Xuân Hoa không tin vào mắt mình, cố lục lọi túi bánh, lật tới lật lui và nhận ra đúng là gói bánh hôm qua bà bỏ vào, vết xé trên bao cũng giống hệt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro