Những Năm 80 Của Nữ Phụ Xinh Đẹp Làm Tinh
Chương 40
Đào Tử Tô
2024-11-20 14:27:49
Tưởng Ngọc Trân nhìn chiếc xe đạp Phượng Hoàng với vẻ ghen tị.
Triệu Xuân Hoa bỗng nhiên vỗ trán, giọng trầm ngâm: “Bánh mứt hôm trước của Sơn Trà có khi nào là Vương Ái Hồng cho không nhỉ? Mẹ bảo mà, cái con nhỏ Sơn Trà thì làm sao mà kiếm ra nổi cái bánh đắt đỏ như thế! Được rồi, con ranh Sơn Trà chắc chắn đã thông đồng với người ta để lừa tiền nhà mình!”
Càng nghĩ càng thấy đúng, Triệu Xuân Hoa tức đến đỏ bừng cả mặt.
“Không được, đợi khi nào về, mẹ phải sang nhà nó hỏi cho ra lẽ…”
Tưởng Ngọc Trân can ngăn: “Thôi đi, chuyện hôm trước đã làm rùm beng vậy chưa đủ mất mặt sao? Mẹ còn muốn kéo đến đội trưởng nữa à, hay là mẹ muốn ba sau này khỏi làm gì trong làng luôn?”
Lời của Tưởng Ngọc Trân khiến Triệu Xuân Hoa càng bực bội. Cô ta quay mặt bỏ đi, không thèm để ý đến bà nữa.
Triệu Xuân Hoa thấy mình bị bẽ mặt thì chạy đuổi theo, cố thanh minh: “Mẹ chẳng qua tiếc mười tệ thôi! Mười tệ đấy! Tự dưng lại phải đưa cho con ranh Sơn Trà kia, mẹ đau lòng quá!”
Tưởng Ngọc Trân bực mình: “Được rồi, đừng nói nữa. Sau này khi con cưới Chu Bình An, anh ấy thăng tiến rồi, đừng nói mười tệ, cả trăm hay nghìn tệ cũng là chuyện nhỏ. Chỉ cần giờ mẹ đừng gây chuyện với Sơn Trà, sau này con sẽ không quên công của mẹ đâu.”
Nghe đến đây, sắc mặt Triệu Xuân Hoa mới dịu lại đôi chút, bà vòng tay ôm lấy Tưởng Ngọc Trân, dịu giọng: “Mẹ biết con sẽ thành công mà. Sau này, cuộc sống tốt đẹp của mẹ trông cả vào con đấy.”
Hai mẹ con an ủi nhau, rồi cùng nhau đi bộ lên trấn.
Phía bên kia, Vương Ái Hồng đạp xe đưa Sơn Trà, cười nói vui vẻ một lúc đã đến trấn.
“Đi thôi, mình đưa xe về nhà đã rồi hai đứa mình đi dạo chợ!”
Vương Ái Hồng vốn là cô gái thẳng thắn, càng nói chuyện với Sơn Trà càng cảm thấy hợp ý. Mặc dù Sơn Trà lớn lên ở làng, cô ấy hiểu biết chẳng kém gì người thành phố, hai người nói gì cũng thấy vui vẻ, giống như tri kỷ mới gặp.
“Ừ.” Sơn Trà nhảy xuống xe, theo Vương Ái Hồng về nhà cô ấy.
“Đúng rồi, hôm trước mẹ kế cậu có gây chuyện không?” Vương Ái Hồng suy nghĩ cả đường đi, cuối cùng không nhịn được, hỏi.
Hôm đó cô ấy gửi túi bánh cho Sơn Trà như một lời cảm ơn, vậy mà tối đến đã nghe mẹ kể chuyện Sơn Trà bị Triệu Xuân Hoa vu cho ăn cắp bánh. Nghe vậy, Vương Ái Hồng tức giận không thôi.
Đó rõ ràng là cô ấy đưa cho Sơn Trà, sao lại thành đồ ăn cắp?
Chỉ là một túi bánh thôi, có cần phải dùng từ “ăn cắp” không? Sơn Trà sống ở nhà Tưởng kiểu gì mà đến ăn một túi bánh cũng bị người ta nói thế?
Nghĩ đến đây, Vương Ái Hồng lại thấy thương Sơn Trà, nếu là cô ấy, bị đối xử bất công thế cô nhất định sẽ làm cho Triệu Xuân Hoa biết tay.
Triệu Xuân Hoa bỗng nhiên vỗ trán, giọng trầm ngâm: “Bánh mứt hôm trước của Sơn Trà có khi nào là Vương Ái Hồng cho không nhỉ? Mẹ bảo mà, cái con nhỏ Sơn Trà thì làm sao mà kiếm ra nổi cái bánh đắt đỏ như thế! Được rồi, con ranh Sơn Trà chắc chắn đã thông đồng với người ta để lừa tiền nhà mình!”
Càng nghĩ càng thấy đúng, Triệu Xuân Hoa tức đến đỏ bừng cả mặt.
“Không được, đợi khi nào về, mẹ phải sang nhà nó hỏi cho ra lẽ…”
Tưởng Ngọc Trân can ngăn: “Thôi đi, chuyện hôm trước đã làm rùm beng vậy chưa đủ mất mặt sao? Mẹ còn muốn kéo đến đội trưởng nữa à, hay là mẹ muốn ba sau này khỏi làm gì trong làng luôn?”
Lời của Tưởng Ngọc Trân khiến Triệu Xuân Hoa càng bực bội. Cô ta quay mặt bỏ đi, không thèm để ý đến bà nữa.
Triệu Xuân Hoa thấy mình bị bẽ mặt thì chạy đuổi theo, cố thanh minh: “Mẹ chẳng qua tiếc mười tệ thôi! Mười tệ đấy! Tự dưng lại phải đưa cho con ranh Sơn Trà kia, mẹ đau lòng quá!”
Tưởng Ngọc Trân bực mình: “Được rồi, đừng nói nữa. Sau này khi con cưới Chu Bình An, anh ấy thăng tiến rồi, đừng nói mười tệ, cả trăm hay nghìn tệ cũng là chuyện nhỏ. Chỉ cần giờ mẹ đừng gây chuyện với Sơn Trà, sau này con sẽ không quên công của mẹ đâu.”
Nghe đến đây, sắc mặt Triệu Xuân Hoa mới dịu lại đôi chút, bà vòng tay ôm lấy Tưởng Ngọc Trân, dịu giọng: “Mẹ biết con sẽ thành công mà. Sau này, cuộc sống tốt đẹp của mẹ trông cả vào con đấy.”
Hai mẹ con an ủi nhau, rồi cùng nhau đi bộ lên trấn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phía bên kia, Vương Ái Hồng đạp xe đưa Sơn Trà, cười nói vui vẻ một lúc đã đến trấn.
“Đi thôi, mình đưa xe về nhà đã rồi hai đứa mình đi dạo chợ!”
Vương Ái Hồng vốn là cô gái thẳng thắn, càng nói chuyện với Sơn Trà càng cảm thấy hợp ý. Mặc dù Sơn Trà lớn lên ở làng, cô ấy hiểu biết chẳng kém gì người thành phố, hai người nói gì cũng thấy vui vẻ, giống như tri kỷ mới gặp.
“Ừ.” Sơn Trà nhảy xuống xe, theo Vương Ái Hồng về nhà cô ấy.
“Đúng rồi, hôm trước mẹ kế cậu có gây chuyện không?” Vương Ái Hồng suy nghĩ cả đường đi, cuối cùng không nhịn được, hỏi.
Hôm đó cô ấy gửi túi bánh cho Sơn Trà như một lời cảm ơn, vậy mà tối đến đã nghe mẹ kể chuyện Sơn Trà bị Triệu Xuân Hoa vu cho ăn cắp bánh. Nghe vậy, Vương Ái Hồng tức giận không thôi.
Đó rõ ràng là cô ấy đưa cho Sơn Trà, sao lại thành đồ ăn cắp?
Chỉ là một túi bánh thôi, có cần phải dùng từ “ăn cắp” không? Sơn Trà sống ở nhà Tưởng kiểu gì mà đến ăn một túi bánh cũng bị người ta nói thế?
Nghĩ đến đây, Vương Ái Hồng lại thấy thương Sơn Trà, nếu là cô ấy, bị đối xử bất công thế cô nhất định sẽ làm cho Triệu Xuân Hoa biết tay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro