Những Năm 80 Của Nữ Phụ Xinh Đẹp Làm Tinh
Chương 41
Đào Tử Tô
2024-11-20 14:27:49
Trong lòng cô ấyy, hình ảnh của Triệu Xuân Hoa và Tưởng Ngọc Trân đã hoàn toàn sụp đổ, càng thêm cảm giác thương cảm cho hoàn cảnh của Sơn Trà nên sáng nay mới lạnh nhạt với Tưởng Ngọc Trân.
Sơn Trà thấy Vương Ái Hồng hỏi đến chuyện đó, không tiết lộ việc mình cố ý đặt bẫy Triệu Xuân Hoa, chỉ nói vài câu mập mờ rồi khẽ thở dài.
“Bố mình cưới bà ấy về, mình biết phải làm sao.”
Câu nói này khiến Vương Ái Hồng càng thấy Sơn Trà đáng thương hơn, lại nghĩ đến những lời đồn thổi trong làng về Sơn Trà lười biếng, bây giờ xem ra chẳng phải do Triệu Xuân Hoa bày trò cả sao? Thật quá đáng!
Cô ấy vô cùng đồng cảm, càng thêm quý Sơn Trà hơn.
“Thôi bỏ đi, đừng nhắc tới họ nữa, xui xẻo. Mình với cậu đi mua sắm nào.”
Vương Ái Hồng khoác tay Sơn Trà, quyết định mua sắm để giải tỏa bực dọc, kéo cô vào chợ.
Sơn Trà có mười ba tệ, gồm ba tệ từ lần bán nội y cho Vương Ái Hồng và mười tệ “lấy lại công bằng” từ Triệu Xuân Hoa, số tiền không nhiều nhưng đủ để mua vài mảnh vải tốt. May nội y cũng không tốn nhiều vải, cô tính toán cẩn thận có thể làm ra kha khá chiếc.
Vương Ái Hồng cũng chọn vài mét vải và nhờ Sơn Trà may thêm vài chiếc áo.
“Mẹ mình thấy mình mặc áo do cậu may cũng thích lắm. Biết là cậu làm nên khen mãi, bảo mình hôm nay mua thêm vải nhờ cậu làm cho mẹ hai cái nữa. Công làm mình sẽ trả đầy đủ.”
Sơn Trà vui vẻ nhận lời.
Mua xong vải, cả hai còn lang thang ăn quà vặt.
Chợ đông người, nào là quần áo trên đường, nào là đồ ăn bày bán đều mang đậm phong vị thời bấy giờ. Sơn Trà sống ở đây một thời gian nhưng đây là lần đầu cô đi chợ, cùng Vương Ái Hồng dạo khắp nơi, nhìn gì cũng thấy lạ mắt.
“Mình thấy bên kia có bán bánh chưng, hàng nhà đó ngon lắm. Cậu đứng đây đợi mình mua cho cậu nếm thử.”
Vương Ái Hồng chỉ tay sang quầy đối diện, nhét đồ vào tay Sơn Trà rồi chạy qua bên kia.
Quầy hàng đông người, Vương Ái Hồng chen lấn mãi mới mua được hai gói bánh lá, đang quay lại thì bị một người đàn ông va phải, lảo đảo suýt ngã.
Không đợi Vương Ái Hồng phản ứng, người kia đã buông một câu xin lỗi rồi định bỏ đi.
Cô ấy còn chưa kịp nói gì thì Sơn Trà đã nhanh trí hét lớn: “Đừng để hắn đi, hắn là kẻ trộm!”
Mọi người xung quanh lập tức quay lại nhìn, Vương Ái Hồng sờ túi mình, tên trộm hoảng hốt chen ra khỏi đám đông bỏ chạy.
Sơn Trà định đuổi theo thì thấy bên phải mình có bóng người nhanh chóng vượt qua, đuổi theo tên trộm . Tên trộm chạy rất nhanh, nhưng người đuổi theo còn nhanh hơn. Khi tên trộm sắp rẽ vào con hẻm bên cạnh, người kia đã nhảy phốc tới, tung chân đá mạnh khiến hắn ngã nhào xuống đất. Chớp lấy cơ hội, anh ta vặn tay tên trộm và giữ chặt hắn xuống.
Sơn Trà thấy Vương Ái Hồng hỏi đến chuyện đó, không tiết lộ việc mình cố ý đặt bẫy Triệu Xuân Hoa, chỉ nói vài câu mập mờ rồi khẽ thở dài.
“Bố mình cưới bà ấy về, mình biết phải làm sao.”
Câu nói này khiến Vương Ái Hồng càng thấy Sơn Trà đáng thương hơn, lại nghĩ đến những lời đồn thổi trong làng về Sơn Trà lười biếng, bây giờ xem ra chẳng phải do Triệu Xuân Hoa bày trò cả sao? Thật quá đáng!
Cô ấy vô cùng đồng cảm, càng thêm quý Sơn Trà hơn.
“Thôi bỏ đi, đừng nhắc tới họ nữa, xui xẻo. Mình với cậu đi mua sắm nào.”
Vương Ái Hồng khoác tay Sơn Trà, quyết định mua sắm để giải tỏa bực dọc, kéo cô vào chợ.
Sơn Trà có mười ba tệ, gồm ba tệ từ lần bán nội y cho Vương Ái Hồng và mười tệ “lấy lại công bằng” từ Triệu Xuân Hoa, số tiền không nhiều nhưng đủ để mua vài mảnh vải tốt. May nội y cũng không tốn nhiều vải, cô tính toán cẩn thận có thể làm ra kha khá chiếc.
Vương Ái Hồng cũng chọn vài mét vải và nhờ Sơn Trà may thêm vài chiếc áo.
“Mẹ mình thấy mình mặc áo do cậu may cũng thích lắm. Biết là cậu làm nên khen mãi, bảo mình hôm nay mua thêm vải nhờ cậu làm cho mẹ hai cái nữa. Công làm mình sẽ trả đầy đủ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sơn Trà vui vẻ nhận lời.
Mua xong vải, cả hai còn lang thang ăn quà vặt.
Chợ đông người, nào là quần áo trên đường, nào là đồ ăn bày bán đều mang đậm phong vị thời bấy giờ. Sơn Trà sống ở đây một thời gian nhưng đây là lần đầu cô đi chợ, cùng Vương Ái Hồng dạo khắp nơi, nhìn gì cũng thấy lạ mắt.
“Mình thấy bên kia có bán bánh chưng, hàng nhà đó ngon lắm. Cậu đứng đây đợi mình mua cho cậu nếm thử.”
Vương Ái Hồng chỉ tay sang quầy đối diện, nhét đồ vào tay Sơn Trà rồi chạy qua bên kia.
Quầy hàng đông người, Vương Ái Hồng chen lấn mãi mới mua được hai gói bánh lá, đang quay lại thì bị một người đàn ông va phải, lảo đảo suýt ngã.
Không đợi Vương Ái Hồng phản ứng, người kia đã buông một câu xin lỗi rồi định bỏ đi.
Cô ấy còn chưa kịp nói gì thì Sơn Trà đã nhanh trí hét lớn: “Đừng để hắn đi, hắn là kẻ trộm!”
Mọi người xung quanh lập tức quay lại nhìn, Vương Ái Hồng sờ túi mình, tên trộm hoảng hốt chen ra khỏi đám đông bỏ chạy.
Sơn Trà định đuổi theo thì thấy bên phải mình có bóng người nhanh chóng vượt qua, đuổi theo tên trộm . Tên trộm chạy rất nhanh, nhưng người đuổi theo còn nhanh hơn. Khi tên trộm sắp rẽ vào con hẻm bên cạnh, người kia đã nhảy phốc tới, tung chân đá mạnh khiến hắn ngã nhào xuống đất. Chớp lấy cơ hội, anh ta vặn tay tên trộm và giữ chặt hắn xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro