Những Năm 80 Của Nữ Phụ Xinh Đẹp Làm Tinh
Chương 42
Đào Tử Tô
2024-11-20 14:27:49
“Làm gì thế hả? Các người muốn làm gì?” tên trộm lớn tiếng kêu la.
Sơn Trà chạy tới, chẳng khách sáo lục túi tên trộm. Ngoài chiếc khăn tay đựng tiền của Vương Ái Hồng, cô còn tìm thấy vài túi tiền khác. Sơn Trà trả lại đồ cho Vương Ái Hồng, cô ấy thở phào nhẹ nhõm.
“Cái tên trộm này tay nhanh thật, mình còn chưa kịp phản ứng thì đã bị lấy mất túi.”
Kiểm tra lại, thấy tiền còn đủ, Vương Ái Hồng kéo Sơn Trà quay lại định cảm ơn người đã giúp đỡ. Sơn Trà ngạc nhiên nhìn kỹ anh ta một lát, rồi bất giác nhận ra.
Đây chẳng phải là người đã đến nhà cô với Chu Bình An hôm trước sao? Cô nhớ rõ khuôn mặt này, trông khá ưa nhìn.
Khi cô chăm chú quan sát, anh ta cũng nhìn lại, ánh mắt của hai người chạm nhau trong khoảnh khắc. Vương Ái Hồng lên tiếng cảm ơn: “Cảm ơn anh nhé, đồng chí.”
Người thanh niên tên Tiết Tri Viễn giữ chặt tay tên trộm, khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía Sơn Trà.
“Chuyện gì thế này?” Một giọng nam cất lên xen vào.
Sơn Trà quay lại, trong lòng không khỏi cảm thán: Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Người đó chẳng phải Tưởng Ngọc Trân và “người chồng vàng” của cô ta, Chu Bình An sao?
Hai người rõ ràng cũng bất ngờ khi gặp Sơn Trà ở đây. Vừa nhìn thấy cô, Tưởng Ngọc Trân lập tức nhớ tới lần trước, khi Chu Bình An cứ ngẩn ngơ nhìn Sơn Trà, khiến cô ta như gặp đại địch, chăm chú theo dõi, như sợ Sơn Trà sẽ nói hay làm điều gì khiến Chu Bình An dao động.
Chu Bình An cũng đưa mắt nhìn qua lại giữa Sơn Trà và Tiết Tri Viễn với ánh mắt khó đoán.
Sơn Trà không chú ý đến ánh mắt của Chu Bình An, nhưng lại thấy buồn cười khi nhìn vẻ căng thẳng của Tưởng Ngọc Trân. Chẳng lẽ cô ta thật sự nghĩ ai cũng muốn giành lấy “chồng vàng” như cô ta sao?
Bỏ qua ánh nhìn thù địch của Tưởng Ngọc Trân, Sơn Trà hướng về đám đông và hô lên: “Mọi người kiểm tra lại đồ đạc, xem có ai bị mất thứ gì không!”
Nghe vậy, ai nấy đều vội kiểm tra túi tiền. Có vài người phát hiện ra mình bị mất đồ và lớn tiếng kêu lên.
Một người đàn ông đứng gần Sơn Trà, sau khi sờ vào người một hồi, tiến lại gần và nói:
“Cái ví da thuộc là của tôi, làm ơn đưa lại cho tôi.”
Vương Ái Hồng đang ngồi cạnh tên trộm, nghe thấy vậy thì cúi xuống tìm và rút ra một chiếc ví da màu nâu đỏ, không suy nghĩ nhiều mà đưa cho người đàn ông kia.
“Cảm ơn nhé.”
Người đàn ông vừa nói vừa đưa tay ra nhận, nhưng Sơn Trà bất ngờ đưa tay chắn trước Vương Ái Hồng, giành lấy chiếc ví.
Người đàn ông nhíu mày, nhìn cô với vẻ khó chịu.
“Cô làm gì vậy? Đây là ví của tôi.”
Nói rồi, ông ta tỏ vẻ nôn nóng, nhìn cô với ánh mắt trách móc.
Sơn Trà chạy tới, chẳng khách sáo lục túi tên trộm. Ngoài chiếc khăn tay đựng tiền của Vương Ái Hồng, cô còn tìm thấy vài túi tiền khác. Sơn Trà trả lại đồ cho Vương Ái Hồng, cô ấy thở phào nhẹ nhõm.
“Cái tên trộm này tay nhanh thật, mình còn chưa kịp phản ứng thì đã bị lấy mất túi.”
Kiểm tra lại, thấy tiền còn đủ, Vương Ái Hồng kéo Sơn Trà quay lại định cảm ơn người đã giúp đỡ. Sơn Trà ngạc nhiên nhìn kỹ anh ta một lát, rồi bất giác nhận ra.
Đây chẳng phải là người đã đến nhà cô với Chu Bình An hôm trước sao? Cô nhớ rõ khuôn mặt này, trông khá ưa nhìn.
Khi cô chăm chú quan sát, anh ta cũng nhìn lại, ánh mắt của hai người chạm nhau trong khoảnh khắc. Vương Ái Hồng lên tiếng cảm ơn: “Cảm ơn anh nhé, đồng chí.”
Người thanh niên tên Tiết Tri Viễn giữ chặt tay tên trộm, khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía Sơn Trà.
“Chuyện gì thế này?” Một giọng nam cất lên xen vào.
Sơn Trà quay lại, trong lòng không khỏi cảm thán: Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Người đó chẳng phải Tưởng Ngọc Trân và “người chồng vàng” của cô ta, Chu Bình An sao?
Hai người rõ ràng cũng bất ngờ khi gặp Sơn Trà ở đây. Vừa nhìn thấy cô, Tưởng Ngọc Trân lập tức nhớ tới lần trước, khi Chu Bình An cứ ngẩn ngơ nhìn Sơn Trà, khiến cô ta như gặp đại địch, chăm chú theo dõi, như sợ Sơn Trà sẽ nói hay làm điều gì khiến Chu Bình An dao động.
Chu Bình An cũng đưa mắt nhìn qua lại giữa Sơn Trà và Tiết Tri Viễn với ánh mắt khó đoán.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sơn Trà không chú ý đến ánh mắt của Chu Bình An, nhưng lại thấy buồn cười khi nhìn vẻ căng thẳng của Tưởng Ngọc Trân. Chẳng lẽ cô ta thật sự nghĩ ai cũng muốn giành lấy “chồng vàng” như cô ta sao?
Bỏ qua ánh nhìn thù địch của Tưởng Ngọc Trân, Sơn Trà hướng về đám đông và hô lên: “Mọi người kiểm tra lại đồ đạc, xem có ai bị mất thứ gì không!”
Nghe vậy, ai nấy đều vội kiểm tra túi tiền. Có vài người phát hiện ra mình bị mất đồ và lớn tiếng kêu lên.
Một người đàn ông đứng gần Sơn Trà, sau khi sờ vào người một hồi, tiến lại gần và nói:
“Cái ví da thuộc là của tôi, làm ơn đưa lại cho tôi.”
Vương Ái Hồng đang ngồi cạnh tên trộm, nghe thấy vậy thì cúi xuống tìm và rút ra một chiếc ví da màu nâu đỏ, không suy nghĩ nhiều mà đưa cho người đàn ông kia.
“Cảm ơn nhé.”
Người đàn ông vừa nói vừa đưa tay ra nhận, nhưng Sơn Trà bất ngờ đưa tay chắn trước Vương Ái Hồng, giành lấy chiếc ví.
Người đàn ông nhíu mày, nhìn cô với vẻ khó chịu.
“Cô làm gì vậy? Đây là ví của tôi.”
Nói rồi, ông ta tỏ vẻ nôn nóng, nhìn cô với ánh mắt trách móc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro