Những Năm 80 Của Nữ Phụ Xinh Đẹp Làm Tinh
Chương 45
Đào Tử Tô
2024-11-20 14:27:49
“Về thôi.”
Mấy ngày nay, Triệu Xuân Hoa bận rộn lo toan, cuối cùng ngày vui của Tưởng Ngọc Trân và Chu Bình An cũng đến.
Dù gia cảnh không mấy dư dả, không thể tổ chức linh đình, nhưng việc Ngọc Trân cưới được gia đình tử tế sao có thể không để dân làng biết chứ? Vì thế, ngay từ sáng sớm, Xuân Hoa đã bảo Tưởng Vệ Quốc chi một số tiền lớn mua pháo và một gói kẹo hoa quả, dù không thể mời mọi người ăn uống, cũng phải để mọi người biết Ngọc Trân sắp được gả vào nhà họ Chu mà hưởng phúc.
Sơn Trà bị tiếng pháo làm tỉnh giấc từ sáng sớm, không khỏi khó chịu, ngoài sân lại nhốn nháo, làm sao mà ngủ được, thế là cô dậy xem náo nhiệt.
Vệ Quốc là người trọng sĩ diện, đáng lý phải nhờ Sơn Trà giúp đỡ sắp xếp, nhưng vì gần đây tính tình cô thay đổi lớn, ông ta thật sự sợ cô nói gì không hay trước mặt mọi người, nên đành để mặc cô muốn làm gì thì làm.
Trong làng có đám cưới, hàng xóm láng giềng luôn thích tham gia náo nhiệt, huống hồ Triệu Xuân Hoa còn mua cả một gói kẹo hoa quả, gặp ai cũng phát hai cái, vì thế mọi người kéo nhau đến xem vui.
Càng đông người, mặt mũi Xuân Hoa càng nở, nụ cười rạng rỡ hẳn lên.
“Các bác đừng đi vội nhé, Bình An nói rồi, hôm nay là ngày lớn của Ngọc Trân nhà chúng tôi, anh ấy sẽ mượn một chiếc xe hơi đến đón dâu. Xe hơi đấy, mọi người chắc chưa thấy bao giờ đâu, hôm nay sẽ được mở mang tầm mắt.”
Đây là chuyện bà ta đã dặn Bình An không ít lần, cuối cùng anh ta cũng đồng ý mượn xe đến rước Ngọc Trân. Cơ hội khoe mẽ lớn như vậy sao bà có thể bỏ qua, kéo hàng xóm láng giềng mà khoe khoang.
Lưu Mai đứng từ xa, thấy Sơn Trà đã vẫy tay, khi cô đến gần, bà ta không nhịn được châm chọc: “Nghe cô ta nói chưa, xe hơi cơ đấy~ chúng ta chưa thấy bao giờ đấy~ Coi cái bộ dạng khoe khoang ấy, giỏi thì kêu máy bay đến đón đi, xe hơi là gì mà bày đặt!”
Bà ta không hợp với Triệu Xuân Hoa đã lâu, từ lần cãi nhau chuyện mười tệ, quan hệ càng thêm căng thẳng. Vì thế, bà coi Sơn Trà như người phe mình, kéo cô tới châm chọc Xuân Hoa một phen, lời nói cay độc, khiến Sơn Trà bật cười không ngớt, tâm trạng cũng vui vẻ hơn nhiều.
Mấy người họ đứng một bên xem Triệu Xuân Hoa khoe mẽ, đột nhiên có vài đứa trẻ chạy tới, vừa chạy vừa reo hò với đám đông.
“Xe hơi tới rồi! Xe hơi tới rồi!”
Làng Thanh Thủy vốn là nơi nghèo khó, đường sá vẫn là đất bùn vàng, bao nhiêu năm chưa thấy xe hơi đến bao giờ.
Nghe thấy thế, Xuân Hoa mặt mày nở hoa, cười rạng rỡ.
“Chắc chắn là Bình An tới đón Ngọc Trân rồi, Vệ Quốc, mau gọi Ngọc Trân ra đây.”
Mấy ngày nay, Triệu Xuân Hoa bận rộn lo toan, cuối cùng ngày vui của Tưởng Ngọc Trân và Chu Bình An cũng đến.
Dù gia cảnh không mấy dư dả, không thể tổ chức linh đình, nhưng việc Ngọc Trân cưới được gia đình tử tế sao có thể không để dân làng biết chứ? Vì thế, ngay từ sáng sớm, Xuân Hoa đã bảo Tưởng Vệ Quốc chi một số tiền lớn mua pháo và một gói kẹo hoa quả, dù không thể mời mọi người ăn uống, cũng phải để mọi người biết Ngọc Trân sắp được gả vào nhà họ Chu mà hưởng phúc.
Sơn Trà bị tiếng pháo làm tỉnh giấc từ sáng sớm, không khỏi khó chịu, ngoài sân lại nhốn nháo, làm sao mà ngủ được, thế là cô dậy xem náo nhiệt.
Vệ Quốc là người trọng sĩ diện, đáng lý phải nhờ Sơn Trà giúp đỡ sắp xếp, nhưng vì gần đây tính tình cô thay đổi lớn, ông ta thật sự sợ cô nói gì không hay trước mặt mọi người, nên đành để mặc cô muốn làm gì thì làm.
Trong làng có đám cưới, hàng xóm láng giềng luôn thích tham gia náo nhiệt, huống hồ Triệu Xuân Hoa còn mua cả một gói kẹo hoa quả, gặp ai cũng phát hai cái, vì thế mọi người kéo nhau đến xem vui.
Càng đông người, mặt mũi Xuân Hoa càng nở, nụ cười rạng rỡ hẳn lên.
“Các bác đừng đi vội nhé, Bình An nói rồi, hôm nay là ngày lớn của Ngọc Trân nhà chúng tôi, anh ấy sẽ mượn một chiếc xe hơi đến đón dâu. Xe hơi đấy, mọi người chắc chưa thấy bao giờ đâu, hôm nay sẽ được mở mang tầm mắt.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là chuyện bà ta đã dặn Bình An không ít lần, cuối cùng anh ta cũng đồng ý mượn xe đến rước Ngọc Trân. Cơ hội khoe mẽ lớn như vậy sao bà có thể bỏ qua, kéo hàng xóm láng giềng mà khoe khoang.
Lưu Mai đứng từ xa, thấy Sơn Trà đã vẫy tay, khi cô đến gần, bà ta không nhịn được châm chọc: “Nghe cô ta nói chưa, xe hơi cơ đấy~ chúng ta chưa thấy bao giờ đấy~ Coi cái bộ dạng khoe khoang ấy, giỏi thì kêu máy bay đến đón đi, xe hơi là gì mà bày đặt!”
Bà ta không hợp với Triệu Xuân Hoa đã lâu, từ lần cãi nhau chuyện mười tệ, quan hệ càng thêm căng thẳng. Vì thế, bà coi Sơn Trà như người phe mình, kéo cô tới châm chọc Xuân Hoa một phen, lời nói cay độc, khiến Sơn Trà bật cười không ngớt, tâm trạng cũng vui vẻ hơn nhiều.
Mấy người họ đứng một bên xem Triệu Xuân Hoa khoe mẽ, đột nhiên có vài đứa trẻ chạy tới, vừa chạy vừa reo hò với đám đông.
“Xe hơi tới rồi! Xe hơi tới rồi!”
Làng Thanh Thủy vốn là nơi nghèo khó, đường sá vẫn là đất bùn vàng, bao nhiêu năm chưa thấy xe hơi đến bao giờ.
Nghe thấy thế, Xuân Hoa mặt mày nở hoa, cười rạng rỡ.
“Chắc chắn là Bình An tới đón Ngọc Trân rồi, Vệ Quốc, mau gọi Ngọc Trân ra đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro