Những Năm 80 Của Nữ Phụ Xinh Đẹp Làm Tinh
Chương 46
Đào Tử Tô
2024-11-20 14:27:49
Vệ Quốc quay vào trong gọi người, chẳng bao lâu, Tưởng Ngọc Trân được trang điểm lộng lẫy, rực rỡ bước ra cùng Vệ Quốc.
Triệu Xuân Hoa khoác tay Ngọc Trân, cô ta nhìn quanh một vòng, khi thấy Sơn Trà, nên không kiềm chế được mà nhìn cô với ánh mắt thách thức, đắc ý.
Chờ đến khi cô ta gả vào nhà họ Chu, Sơn Trà sẽ không còn cơ hội uy hiếp cô ta nữa. Sau này, cô ta nhất định sẽ bay cao, sống cuộc sống sung sướng, đến lúc đó xem cô còn dám ngạo mạn thế nào.
Sơn Trà chỉ coi cô ta như không khí, liếc qua một cái rồi không buồn nhìn nữa.
Ăn mặc gì kỳ cục thế kia? Đỏ với tím chất đống lên người, như sợ người ta không thấy mình màu mè sao, thật là chói mắt.
Triệu Xuân Hoa kéo tay Ngọc Trân, kiêu hãnh chờ đợi trong ánh mắt tò mò của mọi người, cuối cùng một chiếc xe hơi Hồng Kỳ đen cũng chậm rãi tiến tới. Trong ánh mắt ngưỡng mộ của đám đông, Xuân Hoa thẳng lưng, chờ xe dừng trước mặt họ.
“Thật có xe hơi đến sao? Nhà họ Chu đúng là có điều kiện tốt!”
“Đã bảo rồi mà, người ta còn là quân nhân, có suất đi theo. Nghe nói cưới rồi có khi Ngọc Trân còn được ở trong khu tập thể quân nhân, đến lúc đó chẳng phải thành người thành phố rồi sao.”
“Thật không đấy? Thế thì Chu Bình An lợi hại quá rồi!”
“Chứ còn gì nữa, cả vùng Thanh Thủy này còn ai đón dâu bằng xe hơi đâu! Dù là tái hôn, Ngọc Trân đúng là gả cao rồi.”
Mọi người xì xào bàn tán, lời nói lọt vào tai Xuân Hoa và Ngọc Trân, làm Xuân Hoa cười không ngừng.
Ngọc Trân thì càng được khen, càng lâng lâng như trên mây.
Trong lúc mọi người hào hứng bàn luận, xe hơi cuối cùng cũng dừng lại trước mặt họ.
Xuân Hoa vội vàng quay lại nhắc mấy người giúp đỡ: “Khi nào cửa xe mở, nhớ mau mau đem đồ đặt vào nhé, cẩn thận đấy, đừng làm hỏng đồ cưới của Ngọc Trân nhà tôi.”
Người giúp đỡ răm rắp nghe theo, xe từ từ mở cửa, họ đang định đặt đồ vào thì lại thấy người bước xuống không phải là Chu Bình An.
Mà là một người đàn ông và một người phụ nữ trang điểm tinh tế.
Người phụ nữ đảo mắt nhìn mọi người, rồi hỏi Xuân Hoa: “Xin hỏi đây có phải nhà Tưởng Sơn Trà không?”
Mọi người giúp đỡ đều ngẩn người: hả? Đây không phải xe Chu Bình An đến đón dâu sao? Sao lại đi tìm Sơn Trà? Thế thì đồ cưới này họ nên đặt vào hay không đây?
Không chỉ có người giúp đỡ ngơ ngác, Xuân Hoa cũng ngẩn người, không đúng rồi, chẳng phải xe này là Chu Bình An mượn để đón dâu sao? Người đàn ông và phụ nữ này là ai?
Nụ cười hớn hở trên mặt Ngọc Trân khi thấy người phụ nữ lập tức đông cứng lại: “Sao lại là cô?”
Triệu Xuân Hoa khoác tay Ngọc Trân, cô ta nhìn quanh một vòng, khi thấy Sơn Trà, nên không kiềm chế được mà nhìn cô với ánh mắt thách thức, đắc ý.
Chờ đến khi cô ta gả vào nhà họ Chu, Sơn Trà sẽ không còn cơ hội uy hiếp cô ta nữa. Sau này, cô ta nhất định sẽ bay cao, sống cuộc sống sung sướng, đến lúc đó xem cô còn dám ngạo mạn thế nào.
Sơn Trà chỉ coi cô ta như không khí, liếc qua một cái rồi không buồn nhìn nữa.
Ăn mặc gì kỳ cục thế kia? Đỏ với tím chất đống lên người, như sợ người ta không thấy mình màu mè sao, thật là chói mắt.
Triệu Xuân Hoa kéo tay Ngọc Trân, kiêu hãnh chờ đợi trong ánh mắt tò mò của mọi người, cuối cùng một chiếc xe hơi Hồng Kỳ đen cũng chậm rãi tiến tới. Trong ánh mắt ngưỡng mộ của đám đông, Xuân Hoa thẳng lưng, chờ xe dừng trước mặt họ.
“Thật có xe hơi đến sao? Nhà họ Chu đúng là có điều kiện tốt!”
“Đã bảo rồi mà, người ta còn là quân nhân, có suất đi theo. Nghe nói cưới rồi có khi Ngọc Trân còn được ở trong khu tập thể quân nhân, đến lúc đó chẳng phải thành người thành phố rồi sao.”
“Thật không đấy? Thế thì Chu Bình An lợi hại quá rồi!”
“Chứ còn gì nữa, cả vùng Thanh Thủy này còn ai đón dâu bằng xe hơi đâu! Dù là tái hôn, Ngọc Trân đúng là gả cao rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người xì xào bàn tán, lời nói lọt vào tai Xuân Hoa và Ngọc Trân, làm Xuân Hoa cười không ngừng.
Ngọc Trân thì càng được khen, càng lâng lâng như trên mây.
Trong lúc mọi người hào hứng bàn luận, xe hơi cuối cùng cũng dừng lại trước mặt họ.
Xuân Hoa vội vàng quay lại nhắc mấy người giúp đỡ: “Khi nào cửa xe mở, nhớ mau mau đem đồ đặt vào nhé, cẩn thận đấy, đừng làm hỏng đồ cưới của Ngọc Trân nhà tôi.”
Người giúp đỡ răm rắp nghe theo, xe từ từ mở cửa, họ đang định đặt đồ vào thì lại thấy người bước xuống không phải là Chu Bình An.
Mà là một người đàn ông và một người phụ nữ trang điểm tinh tế.
Người phụ nữ đảo mắt nhìn mọi người, rồi hỏi Xuân Hoa: “Xin hỏi đây có phải nhà Tưởng Sơn Trà không?”
Mọi người giúp đỡ đều ngẩn người: hả? Đây không phải xe Chu Bình An đến đón dâu sao? Sao lại đi tìm Sơn Trà? Thế thì đồ cưới này họ nên đặt vào hay không đây?
Không chỉ có người giúp đỡ ngơ ngác, Xuân Hoa cũng ngẩn người, không đúng rồi, chẳng phải xe này là Chu Bình An mượn để đón dâu sao? Người đàn ông và phụ nữ này là ai?
Nụ cười hớn hở trên mặt Ngọc Trân khi thấy người phụ nữ lập tức đông cứng lại: “Sao lại là cô?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro