Những Năm 80 Của Nữ Phụ Xinh Đẹp Làm Tinh
Chương 54
Đào Tử Tô
2024-11-20 14:27:49
“Con có biết tình cảnh nhà cậu Tiết đó không? Mẹ nghe bà mai Trần nói rồi, bố mẹ cậu ấy đã mất từ lâu, trong nhà chỉ còn lại một người anh trai và một bà chị dâu hung dữ. Dù đã chia nhà với nhau nhưng bà ta cũng không dễ chọc đâu. Nếu Sơn Trà gả vào đó, đảm bảo sẽ không có ngày nào yên ổn.”
Ngọc Trân suy nghĩ một lúc. Hình như cô ta cũng từng nghe Bình An nói qua về Tiết Tri Viễn, nhà không có cha mẹ, lại nghèo. Sau khi chia nhà với anh trai và chị dâu, họ chỉ chia được hai gian nhà, bao gồm cả bếp, toàn là nhà tồi tàn, mùa hè thì dột, mùa đông thì gió lùa.
“Con thử nghĩ xem, sau này con ở gần Sơn Trà như vậy, nhà mình có nấu nướng gì thì mùi thịt cũng bay qua tới sân nhà cô ta. Nhìn con sống tốt dần lên, còn cô ta thì đến bữa ăn còn khó khăn, không phải càng nghĩ càng thấy hả hê sao?”
Triệu Xuân Hoa vốn hiểu rất rõ cách hạ thấp người khác, bà biết rằng nếu muốn đạp Sơn Trà xuống, chỉ có đánh đòn thể xác là chưa đủ, phải nghiền nát cô từ trong tâm hồn mới được.
“Ban đầu mẹ cũng tính gả Sơn Trà cho một gã độc thân lớn tuổi ở thôn Đông Lâm, nhưng cái con ranh này không còn như trước, chênh lệch tuổi tác lớn quá, chắc chắn cô ta sẽ không chịu, rồi nháo nhào lên, nhà mình lại mang tiếng xấu.”
“Nhưng nếu gả cho cậu Tiết kia thì khác. Hai người bằng tuổi nhau, lại chẳng đến nỗi nào. Ngoài làng nhìn vào sẽ thấy nhà mình cũng không hề bạc đãi cô ta. Cô ta muốn gây chuyện cũng phải cân nhắc đôi chút. Con thấy đúng không?”
Triệu Xuân Hoa dường như đã tính toán rất kỹ, càng nghĩ càng thấy Tiết Tri Viễn là lựa chọn hoàn hảo. Một kẻ nghèo túng, không học hành đến nơi đến chốn, tương lai mờ mịt, chắc chắn sẽ phải chịu cảnh bị người đời khinh rẻ.
Cặp đôi như vậy đúng là trời sinh dành cho nhau rồi!
Tưởng Ngọc Trân suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng bị Triệu Xuân Hoa thuyết phục. Cô ta tưởng tượng cảnh đạp lên đầu Sơn Trà sau này, mắt dần lóe lên vẻ cuồng loạn.
"Được, chọn cậu ta đi."
Triệu Xuân Hoa thấy cô ta đồng ý, nên nói: "Chuyện này làm càng sớm càng tốt, để khỏi cho con nhỏ đó biết lại sinh chuyện."
Tưởng Ngọc Trân gật đầu; "Mẹ mau nói với ba đi, kẻo đến lúc đó ông không đồng ý."
Triệu Xuân Hoa nghe vậy thì lộ vẻ đắc ý: "Yên tâm, mẹ nắm ông trong tay. Nếu ông không đồng ý chuyện hôn nhân của Sơn Trà, mẹ sẽ dẫn thằng Xuyên bỏ đi, để ông chẳng bao giờ gặp lại nó. Con đoán xem, ông quan tâm thằng Xuyên hơn hay là quan tâm đến con nhỏ Sơn Trà?"
Tưởng Ngọc Trân nở nụ cười. Tưởng Ngọc Xuyên là đứa con trai duy nhất của nhà họ Tưởng, vậy còn phải hỏi sao? Coi như chuyện này đã xong rồi.
Ngọc Trân suy nghĩ một lúc. Hình như cô ta cũng từng nghe Bình An nói qua về Tiết Tri Viễn, nhà không có cha mẹ, lại nghèo. Sau khi chia nhà với anh trai và chị dâu, họ chỉ chia được hai gian nhà, bao gồm cả bếp, toàn là nhà tồi tàn, mùa hè thì dột, mùa đông thì gió lùa.
“Con thử nghĩ xem, sau này con ở gần Sơn Trà như vậy, nhà mình có nấu nướng gì thì mùi thịt cũng bay qua tới sân nhà cô ta. Nhìn con sống tốt dần lên, còn cô ta thì đến bữa ăn còn khó khăn, không phải càng nghĩ càng thấy hả hê sao?”
Triệu Xuân Hoa vốn hiểu rất rõ cách hạ thấp người khác, bà biết rằng nếu muốn đạp Sơn Trà xuống, chỉ có đánh đòn thể xác là chưa đủ, phải nghiền nát cô từ trong tâm hồn mới được.
“Ban đầu mẹ cũng tính gả Sơn Trà cho một gã độc thân lớn tuổi ở thôn Đông Lâm, nhưng cái con ranh này không còn như trước, chênh lệch tuổi tác lớn quá, chắc chắn cô ta sẽ không chịu, rồi nháo nhào lên, nhà mình lại mang tiếng xấu.”
“Nhưng nếu gả cho cậu Tiết kia thì khác. Hai người bằng tuổi nhau, lại chẳng đến nỗi nào. Ngoài làng nhìn vào sẽ thấy nhà mình cũng không hề bạc đãi cô ta. Cô ta muốn gây chuyện cũng phải cân nhắc đôi chút. Con thấy đúng không?”
Triệu Xuân Hoa dường như đã tính toán rất kỹ, càng nghĩ càng thấy Tiết Tri Viễn là lựa chọn hoàn hảo. Một kẻ nghèo túng, không học hành đến nơi đến chốn, tương lai mờ mịt, chắc chắn sẽ phải chịu cảnh bị người đời khinh rẻ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cặp đôi như vậy đúng là trời sinh dành cho nhau rồi!
Tưởng Ngọc Trân suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng bị Triệu Xuân Hoa thuyết phục. Cô ta tưởng tượng cảnh đạp lên đầu Sơn Trà sau này, mắt dần lóe lên vẻ cuồng loạn.
"Được, chọn cậu ta đi."
Triệu Xuân Hoa thấy cô ta đồng ý, nên nói: "Chuyện này làm càng sớm càng tốt, để khỏi cho con nhỏ đó biết lại sinh chuyện."
Tưởng Ngọc Trân gật đầu; "Mẹ mau nói với ba đi, kẻo đến lúc đó ông không đồng ý."
Triệu Xuân Hoa nghe vậy thì lộ vẻ đắc ý: "Yên tâm, mẹ nắm ông trong tay. Nếu ông không đồng ý chuyện hôn nhân của Sơn Trà, mẹ sẽ dẫn thằng Xuyên bỏ đi, để ông chẳng bao giờ gặp lại nó. Con đoán xem, ông quan tâm thằng Xuyên hơn hay là quan tâm đến con nhỏ Sơn Trà?"
Tưởng Ngọc Trân nở nụ cười. Tưởng Ngọc Xuyên là đứa con trai duy nhất của nhà họ Tưởng, vậy còn phải hỏi sao? Coi như chuyện này đã xong rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro