Những Năm 80 Của Nữ Phụ Xinh Đẹp Làm Tinh
Chương 55
Đào Tử Tô
2024-11-20 14:27:49
Hai người lập mưu, chỉ trong hai ngày Triệu Xuân Hoa đã thuyết phục được Tưởng Vệ Quốc đồng ý chuyện hôn nhân của Sơn Trà. Đợi đến bữa tối, ông mới mở miệng nói chuyện này với Sơn Trà.
"Kết hôn?" Sơn Trà không nổi nóng như Triệu Xuân Hoa tưởng tượng, chỉ ngẩng lên nhìn Tưởng Vệ Quốc, trong mắt có vẻ khó đoán.
Tưởng Vệ Quốc, dù đã bốn mươi mấy tuổi, lại bị ánh mắt của Sơn Trà làm hơi chột dạ, bèn ho một tiếng rồi nói: "Con cũng lớn rồi, con trai lớn phải cưới vợ, con gái lớn phải gả chồng. Chị con cũng đã lập gia đình, chẳng lẽ con định ở nhà mãi không lấy chồng?"
Sơn Trà không nói gì. Cô chỉ cần nghĩ cũng biết đây là ý kiến của ai.
"Con thậm chí chưa từng đi xem mắt, lấy ai chứ?"
Sơn Trà thừa biết hướng đi của cuốn sách này, nhưng cô không phải là nhân vật nguyên bản, và trong từ điển của cô không có chữ cam chịu. Trừ khi cô tình nguyện, còn không, đừng mong bắt cô cưới gả mù quáng.
Tưởng Vệ Quốc bình tĩnh nói, "Con cũng gặp rồi, là thanh niên sống cạnh nhà anh rể con, lần trước cũng đi cùng, tên là Tiết Tri Viễn."
Tiết Tri Viễn? Nghe cái tên này, mắt Sơn Trà lóe sáng.
Nếu cô nhớ không nhầm, nhân vật này không phải là kẻ vô danh tiểu tốt. Ngược lại, sau này trong truyện anh ta xuất hiện với vai trò khá lớn, không những giàu có, mà còn giúp đỡ nhiều khi Chu Bình An xuất ngũ và làm kinh doanh.
Xuất thân của người này trong sách không viết rõ, chỉ có một lần nhắc đến rằng anh cùng quê với Chu Bình An. Khi đọc truyện cô không để ý, nhưng giờ đã rơi vào hoàn cảnh này, cô mới lập tức nhớ đến anh.
Nếu Tiết Tri Viễn thực sự là nhân vật sau này trong sách, người có thể từ một thanh niên nghèo khó ở thôn xóm mà thành ông lớn giàu có, chắc chắn anh không phải dạng tầm thường.
Nghĩ đến gương mặt mình từng gặp vài lần và cũng có chút thiện cảm, Sơn Trà cảm thấy hứng thú.
Ban đầu cô nghĩ rằng Triệu Xuân Hoa định theo kịch bản cũ mà gả cô cho một ông già bợm rượu, vũ phu. Không ngờ kịch bản lại không diễn ra như cô biết, xem ra sự xuất hiện của cô đã bắt đầu thay đổi mạch truyện từ đây.
Nếu cưới Tiết Tri Viễn không hẳn là điều xấu, thì cô cũng không phản đối.
Dù cô không có ý định ở lại nhà họ Tưởng lâu, việc kết hôn cũng không có gì phải ngại. Nếu thật sự anh là một người có tiềm năng trở thành ông lớn trong tương lai, thì cô cũng chẳng thiệt thòi. Cho dù không làm vợ chồng yêu thương, cũng có thể coi là hợp tác với nhau. Hơn nữa, cô cũng khá thích gương mặt của anh ta.
Triệu Xuân Hoa thấy cô suy nghĩ lâu, tưởng cô đang nghĩ ra kế gì, liền thúc vào Tưởng Vệ Quốc, định bảo ông ra vẻ uy quyền của người cha mà ép cô đồng ý. Nhưng chưa kịp để Tưởng Vệ Quốc lên tiếng, Sơn Trà đã gật đầu đồng ý với vẻ đầy hứng thú: "Được thôi."
"Kết hôn?" Sơn Trà không nổi nóng như Triệu Xuân Hoa tưởng tượng, chỉ ngẩng lên nhìn Tưởng Vệ Quốc, trong mắt có vẻ khó đoán.
Tưởng Vệ Quốc, dù đã bốn mươi mấy tuổi, lại bị ánh mắt của Sơn Trà làm hơi chột dạ, bèn ho một tiếng rồi nói: "Con cũng lớn rồi, con trai lớn phải cưới vợ, con gái lớn phải gả chồng. Chị con cũng đã lập gia đình, chẳng lẽ con định ở nhà mãi không lấy chồng?"
Sơn Trà không nói gì. Cô chỉ cần nghĩ cũng biết đây là ý kiến của ai.
"Con thậm chí chưa từng đi xem mắt, lấy ai chứ?"
Sơn Trà thừa biết hướng đi của cuốn sách này, nhưng cô không phải là nhân vật nguyên bản, và trong từ điển của cô không có chữ cam chịu. Trừ khi cô tình nguyện, còn không, đừng mong bắt cô cưới gả mù quáng.
Tưởng Vệ Quốc bình tĩnh nói, "Con cũng gặp rồi, là thanh niên sống cạnh nhà anh rể con, lần trước cũng đi cùng, tên là Tiết Tri Viễn."
Tiết Tri Viễn? Nghe cái tên này, mắt Sơn Trà lóe sáng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu cô nhớ không nhầm, nhân vật này không phải là kẻ vô danh tiểu tốt. Ngược lại, sau này trong truyện anh ta xuất hiện với vai trò khá lớn, không những giàu có, mà còn giúp đỡ nhiều khi Chu Bình An xuất ngũ và làm kinh doanh.
Xuất thân của người này trong sách không viết rõ, chỉ có một lần nhắc đến rằng anh cùng quê với Chu Bình An. Khi đọc truyện cô không để ý, nhưng giờ đã rơi vào hoàn cảnh này, cô mới lập tức nhớ đến anh.
Nếu Tiết Tri Viễn thực sự là nhân vật sau này trong sách, người có thể từ một thanh niên nghèo khó ở thôn xóm mà thành ông lớn giàu có, chắc chắn anh không phải dạng tầm thường.
Nghĩ đến gương mặt mình từng gặp vài lần và cũng có chút thiện cảm, Sơn Trà cảm thấy hứng thú.
Ban đầu cô nghĩ rằng Triệu Xuân Hoa định theo kịch bản cũ mà gả cô cho một ông già bợm rượu, vũ phu. Không ngờ kịch bản lại không diễn ra như cô biết, xem ra sự xuất hiện của cô đã bắt đầu thay đổi mạch truyện từ đây.
Nếu cưới Tiết Tri Viễn không hẳn là điều xấu, thì cô cũng không phản đối.
Dù cô không có ý định ở lại nhà họ Tưởng lâu, việc kết hôn cũng không có gì phải ngại. Nếu thật sự anh là một người có tiềm năng trở thành ông lớn trong tương lai, thì cô cũng chẳng thiệt thòi. Cho dù không làm vợ chồng yêu thương, cũng có thể coi là hợp tác với nhau. Hơn nữa, cô cũng khá thích gương mặt của anh ta.
Triệu Xuân Hoa thấy cô suy nghĩ lâu, tưởng cô đang nghĩ ra kế gì, liền thúc vào Tưởng Vệ Quốc, định bảo ông ra vẻ uy quyền của người cha mà ép cô đồng ý. Nhưng chưa kịp để Tưởng Vệ Quốc lên tiếng, Sơn Trà đã gật đầu đồng ý với vẻ đầy hứng thú: "Được thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro