Chương 14:
2024-10-04 16:18:16
Trong lúc trồng vội gặt vội, hầu như nhà nào cũng trời chưa sáng đã phải đi vào ruộng gặt lúa, gặt lúa hơn mười giờ mới trở về ăn trưa, ngủ trưa một giấc, hai giờ chiều làm tiếp.
Ban đầu Giang Ninh cũng phải đi vào ruộng gặt lúa từ sớm, thông thường gặt lúa đến hơn tám giờ, trở về làm điểm tâm, lại đi đến ruộng, cho ba Giang và ông nội Giang ăn, đi thẳng vào trong nhà lá ở sân phơi thóc, vừa trông thóc, vừa ngủ trưa ba tiếng đồng hồ, nhưng hôm nay Giang Ninh và mẹ Giang cãi một trận, mẹ Giang quên phải gọi cô đi cùng, thấy mặt trời sắp ló dạng, thì nhanh chóng đi vào trong ruộng.
Nhìn đống hỗn độn đầy đát và chén đũa bày bừa bộn trên bàn, Giang Ninh thở dài một hơi, cũng không quan tâm những thứ này, đi tới phòng bếp bắt đầu làm điểm tâm.
Trong trí nhớ, cách làm điểm tâm chính là dùng bôt mì, dánh một lớp bánh tráng dọc trên mặt chảo, đơn giản nhanh chóng lại ăn no bụng.
Nghĩ đến trong lúc trồng vội gặt vội, việc nhà nông nặng như vậy, trên người Giang Ninh không có tiền, không mua thịt được, thì đánh chủ ý lên tôm hùm đất, xách theo rổ nhặt con ốc bươu bên hồ rồi đập nát, tiếp tục câu tôm hùm đất, không bao lâu thì câu được nửa rổ.
Sau khi cô nhanh chóng cọ rửa sạch tôm hùm đất, về nhà bỏ vào trong nồi nấu, lại đi ra đất trồng rau cắt vài cọng rau hẹ, hái mấy trái dưa leo, làm bánh trứng rau hẹ, ngoài ra làm mấy bánh tráng lúa mì, lột thịt và gạch tôm đã nấu xong ra, cộng thêm dưa leo, cuốn bánh tráng.
Thịt tôm hùm không nhiều calo, gạch tôm lại rất nhiều calo, rất thích hợp để những người làm việc nông nặng nhọc như ba Giang ăn.
Cô cuốn khoảng mười cuốn bánh tráng như vậy và một đĩa bánh trứng rau hẹ, đặt trong giỏ thức ăn, đi đưa cho ba Giang bọn họ.
Lúc này đã tám giờ, mặt trời đứng bóng vô cùng nóng, cô đội mũ rơm, xách giỏ, ăn bánh cuốn, đi trên đường, khi còn bé cảm thấy không có gì để ăn, bây giờ lại cảm thấy đâu đâu cũng là thức ăn ngon.
Cô đặt giỏ thức ăn trên bờ ruộng, gọi: “Ba ơi, ăn điểm tâm!”
Ba Giang dùng khăn vải vắt trên cổ lau mồ hôi trên mặt, nhìn mặt trời: “Sao hôm nay đưa cơm sớm như vậy?”
Nhưng anh ấy làm sớm, quả thực rất đói bụng, đi tới bên bờ ruộng rửa tay, thấy bánh cuốn và bánh rau hẹ không giống như bình thường, ngồi trên bờ ruộng cầm một cái ăn: “Ừm, bánh hôm nay rất ngon.”
Nhất là bên trong còn có thịt tôm hùm đất.
Người địa phương chê tôm hùm đất bẩn, nấu phí dầu, lại không biết nấu, cũng không ăn tôm hùm đất, không ngờ tôm hùm đất có thể thấy ở khắp nơi ở trong tay con gái lại trở nên thơm ngon như vậy.
Ba giang nhanh chóng ăn sạch ba cuốn bánh, lại cầm miếng bánh rau hẹ, vừa đi vừa nhét hai ba miếng bánh rau hẹ vào trong miệng, cúi người xuống tiếp tục gặt lúa.
Mẹ Giang cũng tới, thấy bánh cuốn tôm hùm đất, ngậm trong miệng, thấy bên trong còn có dưa leo, ghét bỏ nói một câu: “Toàn làm những thứ không thiết thực.” Lại cầm lấy miếng bánh rau hẹ hai mặt vàng óng nhiều dầu: “Dầu trong nhà đều bị mày lãng phí hết rồi?”
Ban đầu Giang Ninh cũng phải đi vào ruộng gặt lúa từ sớm, thông thường gặt lúa đến hơn tám giờ, trở về làm điểm tâm, lại đi đến ruộng, cho ba Giang và ông nội Giang ăn, đi thẳng vào trong nhà lá ở sân phơi thóc, vừa trông thóc, vừa ngủ trưa ba tiếng đồng hồ, nhưng hôm nay Giang Ninh và mẹ Giang cãi một trận, mẹ Giang quên phải gọi cô đi cùng, thấy mặt trời sắp ló dạng, thì nhanh chóng đi vào trong ruộng.
Nhìn đống hỗn độn đầy đát và chén đũa bày bừa bộn trên bàn, Giang Ninh thở dài một hơi, cũng không quan tâm những thứ này, đi tới phòng bếp bắt đầu làm điểm tâm.
Trong trí nhớ, cách làm điểm tâm chính là dùng bôt mì, dánh một lớp bánh tráng dọc trên mặt chảo, đơn giản nhanh chóng lại ăn no bụng.
Nghĩ đến trong lúc trồng vội gặt vội, việc nhà nông nặng như vậy, trên người Giang Ninh không có tiền, không mua thịt được, thì đánh chủ ý lên tôm hùm đất, xách theo rổ nhặt con ốc bươu bên hồ rồi đập nát, tiếp tục câu tôm hùm đất, không bao lâu thì câu được nửa rổ.
Sau khi cô nhanh chóng cọ rửa sạch tôm hùm đất, về nhà bỏ vào trong nồi nấu, lại đi ra đất trồng rau cắt vài cọng rau hẹ, hái mấy trái dưa leo, làm bánh trứng rau hẹ, ngoài ra làm mấy bánh tráng lúa mì, lột thịt và gạch tôm đã nấu xong ra, cộng thêm dưa leo, cuốn bánh tráng.
Thịt tôm hùm không nhiều calo, gạch tôm lại rất nhiều calo, rất thích hợp để những người làm việc nông nặng nhọc như ba Giang ăn.
Cô cuốn khoảng mười cuốn bánh tráng như vậy và một đĩa bánh trứng rau hẹ, đặt trong giỏ thức ăn, đi đưa cho ba Giang bọn họ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này đã tám giờ, mặt trời đứng bóng vô cùng nóng, cô đội mũ rơm, xách giỏ, ăn bánh cuốn, đi trên đường, khi còn bé cảm thấy không có gì để ăn, bây giờ lại cảm thấy đâu đâu cũng là thức ăn ngon.
Cô đặt giỏ thức ăn trên bờ ruộng, gọi: “Ba ơi, ăn điểm tâm!”
Ba Giang dùng khăn vải vắt trên cổ lau mồ hôi trên mặt, nhìn mặt trời: “Sao hôm nay đưa cơm sớm như vậy?”
Nhưng anh ấy làm sớm, quả thực rất đói bụng, đi tới bên bờ ruộng rửa tay, thấy bánh cuốn và bánh rau hẹ không giống như bình thường, ngồi trên bờ ruộng cầm một cái ăn: “Ừm, bánh hôm nay rất ngon.”
Nhất là bên trong còn có thịt tôm hùm đất.
Người địa phương chê tôm hùm đất bẩn, nấu phí dầu, lại không biết nấu, cũng không ăn tôm hùm đất, không ngờ tôm hùm đất có thể thấy ở khắp nơi ở trong tay con gái lại trở nên thơm ngon như vậy.
Ba giang nhanh chóng ăn sạch ba cuốn bánh, lại cầm miếng bánh rau hẹ, vừa đi vừa nhét hai ba miếng bánh rau hẹ vào trong miệng, cúi người xuống tiếp tục gặt lúa.
Mẹ Giang cũng tới, thấy bánh cuốn tôm hùm đất, ngậm trong miệng, thấy bên trong còn có dưa leo, ghét bỏ nói một câu: “Toàn làm những thứ không thiết thực.” Lại cầm lấy miếng bánh rau hẹ hai mặt vàng óng nhiều dầu: “Dầu trong nhà đều bị mày lãng phí hết rồi?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro