Chương 15:
2024-10-04 16:18:16
Cũng chính vì trồng vội gặt vội, việc đồng áng nặng nhọc, quả thực cần dầu, mẹ Giang mới không nhiều lời chuyện dầu.
Cô ta móc từ trong túi ra ba đồng đưa cho cô: “Đi mua một cân thịt.”
Lúc này một cân thịt heo chỉ có ba đồng.
Cô ta và ba Giang giống nhau, ăn hai ba cái bánh cuốn và hai bánh rau hẹ xong, thì lại cầm lưỡi liềm đi gặt lúa.
Chưa ăn xong, Giang Ninh dùng đĩa đậy lên trên thố sứ, đặt dưới bóng cây, lên tiếng chào hỏi với ba Giang, lại đi đưa điểm tâm cho ông nội.
Cũng không ở lại chỗ ông nội lâu, thì nhanh chóng đi thôn bên cạnh mua thịt, trễ chút nữa, thì toàn là thịt nạc.
Bởi vì nắng quá gắt, Giang Ninh không nhịn được, về nhà lấy dù, tuy là dù, nhưng cũng có còn hơn không.
Chú cả Giang cách ruộng Giang gia không xa lúc đứng dậy trải lúa thì thấy, cười nhạo ra tiếng cùng thím dâu cả Giang bên cạnh: “Đó là Ninh Ninh sao? Đường có chút xíu như thế, còn che ô.” Trong giọng nói không thiếu sự châm chọc.
Thím dâu cả Giang nghe xong chân mày nhướng thẳng lên: “Anh nhiều chuyện! Ninh Ninh là cô bé, che ô thì thế nào? Phải giống mấy ông lớn các anh phơi nắng thành cục than mới tốt đúng không?”
Chú cả Giang bị thím dâu cả Giang quớ mắng, anh ta khịt mũi, “Anh thấy bây giờ trồng vội gặt vội bận rộn như vậy, nó cũng không biết giúp đỡ ba mẹ nó làm việc...”
Thím dâu cả Giang trừng anh ta: “Sao con bé không có làm việc? Hôm qua còn ngất xỉu trong ruộng đấy, mắt anh bị mù rồi nên không nhìn thấy? Bây giờ vừa nhìn là biết con bé đi thôn Hứa mua thịt, chẳng phải đang làm việc hả?” Lại vội lớn tiếng gọi: “Ninh Ninh! Ninh Ninh!”
Giang Ninh nghe có người gọi cô, quay đầu lại nhìn sang ruộng bên đường, thì thấy thím cả Giang của cô nhanh chóng chạy tới đây, vẻ mặt tươi cười: “Ninh Ninh, con đi thôn Hứa mua thịt sao?” Cô ấy móc ra vài đồng đưa cho Giang Ninh: “Mua giúp thím một cân, muốn nhiều mỡ, giúp thím mang một miếng đậu hũ.”
Cô ấy muốn xoa đầu Giang Ninh, nhưng tay mình bẩn, nên không đưa tay ra.
Khuôn mặt thím cả Giang ngọt ngào, dáng người nhỏ nhắn, nhưng vô cùng lương thiện tốt bụng, khi cô còn bé ấn tượng sâu sắc nhất đối với thím cả là, thím cả nấu ăn rất ngon, trong vườn rau của nhà mẹ đẻ thím cả rau dưa gì cũng có, bình thường gọi cô đi qua ăn, thế nên sau khi cô lớn lên, mỗi lần về nhà mẹ đẻ, cũng không muốn ăn ở nhà, dù sao cũng đi tới chỗ thím cả ăn ké.
Trong mắt người khác cô là người có tiền đồ nhất ở trong nhà, mỗi lần về nhà, người thân trong nhà đều giành nhau gọi cô đi ăn cơm.
Chỉ có thím cả, chỉ gọi cô ăn bữa cơm nhà đơn giản.
Bây giờ thịt heo đều là heo đen nhà mình nuôi lớn, thân mập ú, Giang Ninh cũng không đi mua thịt ba chỉ, trực tiếp dựa theo yêu cầu mẹ Giang và thím cả, mua thịt mỡ nhất và dày nhất, lại đi phường đậu hũ mua bốn miếng đậu hũ.
Cô ta móc từ trong túi ra ba đồng đưa cho cô: “Đi mua một cân thịt.”
Lúc này một cân thịt heo chỉ có ba đồng.
Cô ta và ba Giang giống nhau, ăn hai ba cái bánh cuốn và hai bánh rau hẹ xong, thì lại cầm lưỡi liềm đi gặt lúa.
Chưa ăn xong, Giang Ninh dùng đĩa đậy lên trên thố sứ, đặt dưới bóng cây, lên tiếng chào hỏi với ba Giang, lại đi đưa điểm tâm cho ông nội.
Cũng không ở lại chỗ ông nội lâu, thì nhanh chóng đi thôn bên cạnh mua thịt, trễ chút nữa, thì toàn là thịt nạc.
Bởi vì nắng quá gắt, Giang Ninh không nhịn được, về nhà lấy dù, tuy là dù, nhưng cũng có còn hơn không.
Chú cả Giang cách ruộng Giang gia không xa lúc đứng dậy trải lúa thì thấy, cười nhạo ra tiếng cùng thím dâu cả Giang bên cạnh: “Đó là Ninh Ninh sao? Đường có chút xíu như thế, còn che ô.” Trong giọng nói không thiếu sự châm chọc.
Thím dâu cả Giang nghe xong chân mày nhướng thẳng lên: “Anh nhiều chuyện! Ninh Ninh là cô bé, che ô thì thế nào? Phải giống mấy ông lớn các anh phơi nắng thành cục than mới tốt đúng không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chú cả Giang bị thím dâu cả Giang quớ mắng, anh ta khịt mũi, “Anh thấy bây giờ trồng vội gặt vội bận rộn như vậy, nó cũng không biết giúp đỡ ba mẹ nó làm việc...”
Thím dâu cả Giang trừng anh ta: “Sao con bé không có làm việc? Hôm qua còn ngất xỉu trong ruộng đấy, mắt anh bị mù rồi nên không nhìn thấy? Bây giờ vừa nhìn là biết con bé đi thôn Hứa mua thịt, chẳng phải đang làm việc hả?” Lại vội lớn tiếng gọi: “Ninh Ninh! Ninh Ninh!”
Giang Ninh nghe có người gọi cô, quay đầu lại nhìn sang ruộng bên đường, thì thấy thím cả Giang của cô nhanh chóng chạy tới đây, vẻ mặt tươi cười: “Ninh Ninh, con đi thôn Hứa mua thịt sao?” Cô ấy móc ra vài đồng đưa cho Giang Ninh: “Mua giúp thím một cân, muốn nhiều mỡ, giúp thím mang một miếng đậu hũ.”
Cô ấy muốn xoa đầu Giang Ninh, nhưng tay mình bẩn, nên không đưa tay ra.
Khuôn mặt thím cả Giang ngọt ngào, dáng người nhỏ nhắn, nhưng vô cùng lương thiện tốt bụng, khi cô còn bé ấn tượng sâu sắc nhất đối với thím cả là, thím cả nấu ăn rất ngon, trong vườn rau của nhà mẹ đẻ thím cả rau dưa gì cũng có, bình thường gọi cô đi qua ăn, thế nên sau khi cô lớn lên, mỗi lần về nhà mẹ đẻ, cũng không muốn ăn ở nhà, dù sao cũng đi tới chỗ thím cả ăn ké.
Trong mắt người khác cô là người có tiền đồ nhất ở trong nhà, mỗi lần về nhà, người thân trong nhà đều giành nhau gọi cô đi ăn cơm.
Chỉ có thím cả, chỉ gọi cô ăn bữa cơm nhà đơn giản.
Bây giờ thịt heo đều là heo đen nhà mình nuôi lớn, thân mập ú, Giang Ninh cũng không đi mua thịt ba chỉ, trực tiếp dựa theo yêu cầu mẹ Giang và thím cả, mua thịt mỡ nhất và dày nhất, lại đi phường đậu hũ mua bốn miếng đậu hũ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro