Những Ngày Tháng Yêu Đương Cùng Chí Tôn

Nằm viện

Túc Họa Mặc Nhiên

2024-12-27 00:14:50

Hứa Dĩ Tranh còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị tên đó đánh cho một gậy bất tỉnh. Đến khi hắn tỉnh lại đã thấy bản thân đang nằm trong bệnh viện.

Hắn cử động người muốn ngồi dậy thì bị cơn đau buốt ở đầu khiến cho phải nằm ngược trở lại. Hứa Dĩ Tranh nhớ lại chuyện tên Hữu Viên kia đã lừa mình, không khỏi cảm thấy tức tối trong lòng. Hắn khó khăn xoay người, phát hiện Hựu Trí đang tựa vào tủ đầu giường ngủ ngon lành.

Hứa Dĩ Tranh không khỏi ngạc nhiên vì sự có mặt của Hựu Trí, trong lòng hắn bỗng dưng lên một sự hạnh phúc kì lạ, hắn đưa tay muốn chạm vào cậu thì cậu đã thức giấc, Hựu Trí dụi mắt nhìn hắn rồi đứng dậy:

"Tỉnh rồi à? Anh đói không? Tôi đi mua cháo nhé. Anh nhớ là nằm im đó, bác sĩ bảo anh bị chấn thương vùng đầu, phải cẩn thận để không ảnh hưởng đến não."

Không đợi Hứa Dĩ Tranh trả lời, Hựu Trí đã ba chân bốn cẳng chạy ra bên ngoài. Hứa Dĩ Tranh nhìn sang vị trí Hựu Trí từng ngồi, phát hiện trên đó là rất nhiều tài liệu mà cậu mang theo để ôn bài.

Nghĩ đến cảnh Hựu Trí vừa phải ôn bài vừa chăm sóc cho hắn, ít nhiều Hứa Dĩ Tranh cũng cảm thấy vô cùng áy náy.

Cánh cửa phòng bệnh được mở ra, Hứa Dĩ Tranh tưởng người vào là Hựu Trí, đang định hỏi cậu tại sao lại tìm thấy mình thì Cố Triển Phi và Trì Lạc bước vào.

Trên mặt Cố Triển Phi chính là hiện rõ hai chữ "không vui". Tuy bình thường Cố Triển Phi rất lạnh lùng nhưng khi bạn bè gặp chuyện, anh đều rất lo lắng. Thế nên Hứa Dĩ Tranh vừa thấy anh đã cười hì hì:

"Triển Phi Phi à, hôm nay cậu có thời gian đến đây gặp tớ như thế này, tớ vui lắm đấy."

Cố Triển Phi thiếu điều muốn tẩn cho tên này một trận. Anh đặt một đống đồ bổ lên bàn, kéo ghế cho Trì Lạc rồi ngồi xuống bên giường, nói ra bốn chữ:

"Giải thích ngắn gọn"

Sau bao ngày không gặp vẫn kiệm lời nhứ vậy ha...

Hứa Dĩ Tranh gãi đầu như một thói quen nhưng nhớ ra mình đang bị thương nên liền bỏ tay xuống, hắn trả lời:"Hôm qua tớ đi vào bar gặp lại bạn cũ, tên đó giới thiệu cho tớ một tên con trai trông rất ngây thơ. Sau đó chính cái tên ngây thơ đó đã gài tớ, cho người đánh tớ, sau đó thì..."

Trì Lạc tiếp lời hắn:"Tôi nghe Hựu Trí kể rằng anh bị bọn chúng cướp hết tài sản trên người sao?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hứa Dĩ Tranh lúc này mới nhớ đến sợi dây chuyền vàng mà mình hay đeo, hắn kéo áo kiểm tra, sợi dây chuyền quả thật đã biến mất, hắn không kiềm được mà chửi thề:"Mẹ nó, dám dở trò với ông." Chửi rồi hắn lại hỏi:"Nhưng mà làm sao Hựu Trí biết được?"

"Chuyện này anh phải tự hỏi cậu ấy."- Trì Lạc nhún vai.

Cố Triển Phi lấy một chai nước trong túi ra, vặn nắp đưa sang cho Trì Lạc, rồi ném một chai nguyên về phía Hứa Dĩ Tranh:"Cậu có nhớ tên với mặt của người hại cậu không?"

Hứa Dĩ Tranh bất mãn đáp:"Nhớ chứ, tên đó là Hữu Viên, khuôn mặt trong nhỏ nhỏ dễ thương, tóc để dài cắt gọn gàng, trên sườn trái gương mặt có một vết bớt màu nâu."

Trì Lạc không nghĩ Hứa Dĩ Tranh có thể miêu tả đặc điểm của người đó rõ ràng như vậy. Còn Cố Triển Phi lại quá quen với tính cách của bạn mình nên anh chẳng có gì ngạc nhiên. Anh lấy điện thoại ra gọi đến cho trợ lí, nhờ người điều tra về Hữu Viên.

Cửa phòng bệnh lại lần nữa được mở ra, Hựu Trí đã trở lại. Cậu ta khá ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Cố Triển Phi và Trì Lạc nhưng nghĩ một lúc thì thấy đây là chuyện đương nhiên. Cậu ta vui vẻ đặt cháo lên bàn, khoác vai Trì Lạc nói:

"Lâu lắm rồi mới có thể gặp cậu tại một nơi không phải ở trường đấy."

"Thật sao? Không phải chúng ta thường xuyên gặp nhau ở Điệp Mộng à?"- Trì Lạc cười đáp.

"Cái đó đâu có tính!"

Trò chuyện thêm một lúc thì Cố Triển Phi và Trì Lạc ra về vì buổi chiều cậu còn có tiết ở lớp. Hựu Trí thì ở lại trông chừng Hứa Dĩ Tranh.

Khi đã rời khỏi bệnh viện, Trì Lạc khoác tay Cố Triển Phi, nghiêng đầu hỏi:"Anh thấy hai người họ như thế nào?"

"Em nghĩ sao?" - Cố Triển Phi hỏi lại.

"Làm lành được là vui rồi, nhưng em thấy có gì đó sai lắm nhé! Đàn anh Hứa từ lúc nào mà mọi ánh mắt luôn đặt lên người bạn em vậy?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cố Triển Phi lắc đầu đáp:"Không biết, nhưng vậy cũng tốt."

...•

Hứa Dĩ Tranh ăn cháo trong yên lặng, Hựu Trí ngồi giải bài tập ở bên cạnh, hoàn toàn không thèm để tâm đến hắn.

Hứa Dĩ Tranh đương nhiên không chịu nổi bầu không khí áp bức như thế này, hắn kiếm chuyện hỏi cậu:"À.. tại sao cậu lại tìm thấy tôi vậy?"

"Anh nghĩ sao?" - Hựu Trí hỏi lại.

"Tôi chịu đấy, làm sao mà tôi biết được."- Hứa Dĩ Tranh bật cười đáp.

"Ban quản lí kí túc xá lên phòng kiểm tra xem nề nếp sinh hoạt của chúng ta như thế nào, phát hiện hơn mười một giờ rồi mà anh chưa trở về, gọi cũng không liên lạc được nên tôi phải đi tìm anh. Tôi hỏi đàn anh Cố Triển Phi những nơi anh thường lui tới để tìm thì vô tình phát hiện anh nằm trong đống rác bên cạnh quán bar..."- Hựu Trí tường thuật lại câu chuyện rồi ngước mắt nhìn hăn.

"Lúc đó anh hôi vô cùng!"

Hứa Dĩ Tranh xấu hổ:"Xin-xin lỗi."

Hựu Trí mặc kệ mà tiếp tục kễ:"Tôi phát hiện trên người anh đến một thứ giá trị cũng không có, đến cả áo khoác hàng hiệu của anh cũng bị lấy mất nên tôi nghĩ anh đã bị cướp. Đợi đến khi anh xuất viện tôi sẽ đưa anh đến đồn cảnh sát trình báo."

Hứa Dĩ Tranh ngượng ngùng đáp lời:"Không cần phiền phức thế đâu."

"Anh không tiếc nhưng tôi tiếc, tóm lại cứ như thế đi."- Hựu Trí gấp sách vở lại, dọn dẹp phần ăn của Hứa Dĩ Tranh rồi mang đi vứt.

Hứa Dĩ Tranh vốn muốn nói rằng Cố Triển Phi đã giúp hắn lo mọi việc, nhưng lời đến miệng hắn chính là:

"Cảm ơn cậu, tôi vui lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Những Ngày Tháng Yêu Đương Cùng Chí Tôn

Số ký tự: 0