Những Vị Thần Tôi Triệu Hồi Đều Có Đẳng Cấp Hàng Đầu Thế Giới
Thiếu Nữ Và Chu...
2024-10-10 21:40:07
Hoắc Diệc Hoành liếc sang ngang rồi nhảy dựng lên. Anh ấy sững sờ nhìn Khương Khương một lúc lâu rồi mới phản ứng lại. Khó trách anh ấy vẫn luôn cảm thấy cô gái này nhìn quen mắt, hóa ra là đã từng nhìn thấy ảnh của cô rồi.
“Khương… Khương Khương?”
Khương Khương gật đầu.
Cô đẩy ra cổng chính của cửa hàng và lúc này một luồng gió lạnh chợt thổi qua, chui vào cổ áo của Hoắc Diệc Hoành khiến hàm răng của anh ấy run rẩy va chạm vào nhau.
Hoắc Diệc Hoành dùng lưỡi liếm nhẹ phần răng khô khốc rồi cười nói: “Vậy cũng thật là trùng hợp. Bây giờ cô có mở cửa luôn không? Tôi có thể đi vào không?”
Khương Khương lại gật đầu.
Không biết có phải ảo giác của anh ấy hay không? Nhưng hình như cô gái trước mặt có vẻ không nói nhiều như tối hôm qua.
Trong cửa hàng hơi lạnh, trên giá sách chất đầy một đống sách cũ, không phân biệt thể loại, nhìn qua khá lộn xộn. Anh ấy tiện tay lật một quyển nhưng sự chú ý đều tập trung trên người Khương Khương.
Nhân lúc trong cửa hàng không có ai nên Hoắc Diệc Hoành đã xòe lòng bàn tay ra rồi gọi cô: “Khương Khương, cô xem này.”
Thiếu niên đứng ở trước giá sách, trong lòng bàn tay xuất hiện một luồng khí lạnh bốc khói trắng mờ. Cửa hàng sách vốn dĩ đã hơi lạnh thì bây giờ nhiệt độ còn xuống thấp hơn.
Trong mắt Khương Khương hiện lên một chút ngạc nhiên, không khỏi tiến lại gần để quan sát kỹ hơn. Cô thấy đoàn khí trắng kia đã dần dần ngưng tụ thành một viên đá băng có hình giọt nước mắt.
Viên đá băng này không giống như nước đá bình thường, nó có màu xanh lam nhạt, nhìn như một hồ nước trong veo vậy.
“Tôi cũng là một Người Thức Tỉnh.” Thiếu niên tự giới thiệu bản thân: “Tên tôi là Hoắc Diệc Hoành, linh căn hệ Băng. Lần này đến đây là vì tôi muốn thương lượng với cô một việc.”
Khương Khương: “Việc gì?”
Hoắc Diệc Hoành: “Tôi tặng viên đá băng {Nước Mắt} này cho cô. Đổi lại, cô hãy triệu hồi Chiến Linh ra cho tôi tăng trưởng kiến thức một chút, được không?”
Viên đá băng này vừa tinh xảo lại rất xinh đẹp, Khương Khương chưa bao giờ nhìn thấy loại nào tương tự như vậy.
Khương Khương nhận lấy bằng cả hai tay: “Được.”
Thiếu niên mừng rỡ. Anh ấy đến đây chính là vì Chu Tước!
Khương Khương dùng ngón tay sờ vào viên đá băng “Nước Mắt” này, vui vẻ nói: “Bì Bì, có người muốn gặp bạn.”
“…Là ai?” Giây tiếp theo, một con hồ ly xuất hiện ở trên đỉnh đầu của thiếu niên: “Ông đây cũng không phải sẽ tùy tiện gặp bất kỳ ai cũng được đâu!”
Cái đuôi của hồ ly rủ xuống phần trán của thiếu niên.
Hoắc Diệc Hoành: “…”
Anh ấy đang muốn vươn tay gạt cái đuôi trên trán ra thì Bì Bì đã nhảy lên trên đỉnh giá sách ở trước mặt anh ấy. Nó liếm móng vuốt của mình, liếc mắt nhìn thoáng qua Hoắc Diệc Hoành.
Trong đôi mắt của nó tràn ngập sự khinh thường.
“Ngươi…” Tính nóng nảy của Hoắc Diệc Hoành bất chợt bị Bì Bì kích thích nhưng trước mắt, anh ấy vẫn còn chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
Hoắc Diệc Hoành cố gắng trấn an cảm xúc của bản thân rồi nhẹ giọng nói: “Chưởng môn Khương, nghe nói cô đã ký kết khế ước với một Chiến Linh có cấp bậc Thần, đúng không?”
“Anh nói Chu Tước hả?” Khương Khương cất viên đá băng đi rồi nâng một đầu ngón tay lên. Chẳng mấy chốc, một con chim sẻ nhỏ có màu lông đỏ rực đã đậu xuống tay cô.
Trái tim của Hoắc Diệc Hoành chợt hẫng một nhịp.
Anh ấy nhìn chằm chằm vào chú chim sẻ nhỏ này, một lúc lâu sau mới nỉ non nói: “Đây là… Có phải là Chu Tước – một trong Tứ Tượng hay không?”
Nó không giống lắm so với hình ảnh mà trước đây anh ấy đã từng nhìn thấy. Nhưng mà, nếu là Chu Tước thì sau này nhất định sẽ trưởng thành đến hình dáng như trong ký ức của anh ấy.
Hoắc Diệc Hoành đút một tay vào túi theo thói quen, nắm lấy quả óc chó bên trong: “Có thể cho nó bay đến bên tôi một lúc được không? Tôi cam đoan, chỉ quan sát trong ba phút thôi.”
Khương Khương gật đầu: “Có thể nhưng anh không được tùy tiện sờ vào nó. Nó không thích đâu.”
“Được! Tôi chỉ nhìn thôi!”
Anh ấy nhẹ nhàng nâng tay lên, cảm nhận được chú chim sẻ nhỏ đáp xuống lòng bàn tay của mình.
Hoắc Diệc Hoành quả thật sắp khóc mất. Anh ấy không ngờ được rằng bản thân có thể dễ dàng nhìn thấy Chu Tước như vậy.
Khi một lần nữa ngẩng đầu lên thì Hoắc Diệc Hoành quan sát thấy cô gái trước mặt đang vui vẻ ngắm nhìn viên đá băng “Nước Mắt” kia nên trong lòng anh ấy có chút xao động.
Trong tư liệu đã nói đúng. Người Chưởng Linh thế hệ mới của nhà họ Khương là một người cực kỳ đơn thuần hay có thể nói là một “kẻ ngốc nghếch”.
Hoắc Diệc Hoành cảm thấy có một chút tội lỗi, cảm giác này giống như anh ấy đang dùng một viên kẹo để lừa dối một đứa trẻ vậy.
Chỉ là, Chu Tước đang ở gần ngay trong gang tấc. Anh ấy vẫn phải mang nó đi.
Chu Tước chính là một trong bốn “Thiên Chi Tứ Linh”. Người có thể khiến cho nó nhận chủ thì chắc chắn phải là một pháp sư triệu hồi lợi hại nhất trên trái đất này. Theo ý kiến của anh ấy thì cô gái trước mặt hoàn toàn không đủ tư cách.
Hơn nữa… Viên đá băng mà anh ấy tặng cho cô cũng không phải là loại băng bình thường.
Nếu có một ngày Khương Khương đến thủ đô thì chỉ bằng vào viên đá băng “Nước Mắt” này, cô sẽ có thể nhận được rất nhiều thứ mà người khác vẫn luôn ao ước có được.
Đây là giao dịch…!
Hoắc Diệc Hoành tự thuyết phục bản thân.
“Khương… Khương Khương?”
Khương Khương gật đầu.
Cô đẩy ra cổng chính của cửa hàng và lúc này một luồng gió lạnh chợt thổi qua, chui vào cổ áo của Hoắc Diệc Hoành khiến hàm răng của anh ấy run rẩy va chạm vào nhau.
Hoắc Diệc Hoành dùng lưỡi liếm nhẹ phần răng khô khốc rồi cười nói: “Vậy cũng thật là trùng hợp. Bây giờ cô có mở cửa luôn không? Tôi có thể đi vào không?”
Khương Khương lại gật đầu.
Không biết có phải ảo giác của anh ấy hay không? Nhưng hình như cô gái trước mặt có vẻ không nói nhiều như tối hôm qua.
Trong cửa hàng hơi lạnh, trên giá sách chất đầy một đống sách cũ, không phân biệt thể loại, nhìn qua khá lộn xộn. Anh ấy tiện tay lật một quyển nhưng sự chú ý đều tập trung trên người Khương Khương.
Nhân lúc trong cửa hàng không có ai nên Hoắc Diệc Hoành đã xòe lòng bàn tay ra rồi gọi cô: “Khương Khương, cô xem này.”
Thiếu niên đứng ở trước giá sách, trong lòng bàn tay xuất hiện một luồng khí lạnh bốc khói trắng mờ. Cửa hàng sách vốn dĩ đã hơi lạnh thì bây giờ nhiệt độ còn xuống thấp hơn.
Trong mắt Khương Khương hiện lên một chút ngạc nhiên, không khỏi tiến lại gần để quan sát kỹ hơn. Cô thấy đoàn khí trắng kia đã dần dần ngưng tụ thành một viên đá băng có hình giọt nước mắt.
Viên đá băng này không giống như nước đá bình thường, nó có màu xanh lam nhạt, nhìn như một hồ nước trong veo vậy.
“Tôi cũng là một Người Thức Tỉnh.” Thiếu niên tự giới thiệu bản thân: “Tên tôi là Hoắc Diệc Hoành, linh căn hệ Băng. Lần này đến đây là vì tôi muốn thương lượng với cô một việc.”
Khương Khương: “Việc gì?”
Hoắc Diệc Hoành: “Tôi tặng viên đá băng {Nước Mắt} này cho cô. Đổi lại, cô hãy triệu hồi Chiến Linh ra cho tôi tăng trưởng kiến thức một chút, được không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Viên đá băng này vừa tinh xảo lại rất xinh đẹp, Khương Khương chưa bao giờ nhìn thấy loại nào tương tự như vậy.
Khương Khương nhận lấy bằng cả hai tay: “Được.”
Thiếu niên mừng rỡ. Anh ấy đến đây chính là vì Chu Tước!
Khương Khương dùng ngón tay sờ vào viên đá băng “Nước Mắt” này, vui vẻ nói: “Bì Bì, có người muốn gặp bạn.”
“…Là ai?” Giây tiếp theo, một con hồ ly xuất hiện ở trên đỉnh đầu của thiếu niên: “Ông đây cũng không phải sẽ tùy tiện gặp bất kỳ ai cũng được đâu!”
Cái đuôi của hồ ly rủ xuống phần trán của thiếu niên.
Hoắc Diệc Hoành: “…”
Anh ấy đang muốn vươn tay gạt cái đuôi trên trán ra thì Bì Bì đã nhảy lên trên đỉnh giá sách ở trước mặt anh ấy. Nó liếm móng vuốt của mình, liếc mắt nhìn thoáng qua Hoắc Diệc Hoành.
Trong đôi mắt của nó tràn ngập sự khinh thường.
“Ngươi…” Tính nóng nảy của Hoắc Diệc Hoành bất chợt bị Bì Bì kích thích nhưng trước mắt, anh ấy vẫn còn chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
Hoắc Diệc Hoành cố gắng trấn an cảm xúc của bản thân rồi nhẹ giọng nói: “Chưởng môn Khương, nghe nói cô đã ký kết khế ước với một Chiến Linh có cấp bậc Thần, đúng không?”
“Anh nói Chu Tước hả?” Khương Khương cất viên đá băng đi rồi nâng một đầu ngón tay lên. Chẳng mấy chốc, một con chim sẻ nhỏ có màu lông đỏ rực đã đậu xuống tay cô.
Trái tim của Hoắc Diệc Hoành chợt hẫng một nhịp.
Anh ấy nhìn chằm chằm vào chú chim sẻ nhỏ này, một lúc lâu sau mới nỉ non nói: “Đây là… Có phải là Chu Tước – một trong Tứ Tượng hay không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nó không giống lắm so với hình ảnh mà trước đây anh ấy đã từng nhìn thấy. Nhưng mà, nếu là Chu Tước thì sau này nhất định sẽ trưởng thành đến hình dáng như trong ký ức của anh ấy.
Hoắc Diệc Hoành đút một tay vào túi theo thói quen, nắm lấy quả óc chó bên trong: “Có thể cho nó bay đến bên tôi một lúc được không? Tôi cam đoan, chỉ quan sát trong ba phút thôi.”
Khương Khương gật đầu: “Có thể nhưng anh không được tùy tiện sờ vào nó. Nó không thích đâu.”
“Được! Tôi chỉ nhìn thôi!”
Anh ấy nhẹ nhàng nâng tay lên, cảm nhận được chú chim sẻ nhỏ đáp xuống lòng bàn tay của mình.
Hoắc Diệc Hoành quả thật sắp khóc mất. Anh ấy không ngờ được rằng bản thân có thể dễ dàng nhìn thấy Chu Tước như vậy.
Khi một lần nữa ngẩng đầu lên thì Hoắc Diệc Hoành quan sát thấy cô gái trước mặt đang vui vẻ ngắm nhìn viên đá băng “Nước Mắt” kia nên trong lòng anh ấy có chút xao động.
Trong tư liệu đã nói đúng. Người Chưởng Linh thế hệ mới của nhà họ Khương là một người cực kỳ đơn thuần hay có thể nói là một “kẻ ngốc nghếch”.
Hoắc Diệc Hoành cảm thấy có một chút tội lỗi, cảm giác này giống như anh ấy đang dùng một viên kẹo để lừa dối một đứa trẻ vậy.
Chỉ là, Chu Tước đang ở gần ngay trong gang tấc. Anh ấy vẫn phải mang nó đi.
Chu Tước chính là một trong bốn “Thiên Chi Tứ Linh”. Người có thể khiến cho nó nhận chủ thì chắc chắn phải là một pháp sư triệu hồi lợi hại nhất trên trái đất này. Theo ý kiến của anh ấy thì cô gái trước mặt hoàn toàn không đủ tư cách.
Hơn nữa… Viên đá băng mà anh ấy tặng cho cô cũng không phải là loại băng bình thường.
Nếu có một ngày Khương Khương đến thủ đô thì chỉ bằng vào viên đá băng “Nước Mắt” này, cô sẽ có thể nhận được rất nhiều thứ mà người khác vẫn luôn ao ước có được.
Đây là giao dịch…!
Hoắc Diệc Hoành tự thuyết phục bản thân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro