Niệm Niệm Tương Bình - Thẩm Mộc

Chương 1

Thẩm Mộc

2025-03-10 07:34:24

01.Ngẩng đầu, ta lặng nhìn nam nhân đối diện với mày kiếm mắt lạnh.Cụp mắt, ta lại trông thấy đống vàng bạc châu báu chất thành núi trên bàn. Một hồi muốn nói rồi lại thôi, thôi rồi lại muốn nói. Hồi lâu sau, ta mở cái miệng nhỏ suýt bị mím đến sưng lên, khó xử nói:"Có thể…""Có thể cái gì?"Trần Bình cúi người nhìn vào mắt ta. Khoảng cách gần trong gang tấc, ta lại thấy được chút mong chờ ẩn sâu trong đôi mắt sắc lạnh kia."Có thể—?"Ta chớp mắt, thăm dò lên tiếng:"Có thể đổi thành một đống khác không?""Ngươi biết đó," ta rất thành khẩn tìm kiếm sự đồng cảm từ hắn, "Ta cũng rất muốn chọn mà!" "Nhưng mà xấu như vậy..."Vừa nói, ánh mắt ghét bỏ của ta suýt nữa rớt cả ra ngoài."Ta thật sự không xuống tay nổi!"Sắc mặt Trần Bình lập tức trầm xuống. Hắn châm chọc: "Thường Niệm, ngươi cho rằng ta vẫn sẽ nuông chiều ngươi như trước sao?"Ta khẽ nhướn mày. Ngay sau đó, ta thẳng thừng lườm hắn một cái.Nuông chiều hay không nuông chiều thì kệ ngươi! Ai thèm chứ!"Thường Niệm!" Giọng Trần Bình đột nhiên cao vút, hai mắt trừng lớn đến mức tròn xoe: "Ngươi đây là lườm ta?!"Ta cười khẽ một tiếng. Không hổ là quan cao chức lớn, gan cũng lớn theo rồi! Hắn vậy mà dám trừng mắt với ta?"Ngươi còn cười?!"Trần Bình lộ vẻ đau đớn, bàn tay đập mạnh xuống bàn, trực tiếp bóp vỡ một góc. Ta lộ vẻ khinh thường, nghiêng đầu khiêu khích: "Sao hả? Giet ta?""Thường Niệm—!"Trần Bình siết c.h.ặ.t t.a.y thành quyền, hung hăng nện vào vách đá bên cạnh. Tiếng ầm ầm rền vang, lồ|\|g n.g.ự.c hắn phập phồng dữ dội, hiển nhiên là bị ta chọc tức đến phát điên. Đám thị vệ bên ngoài lao ngục đều nín thở, sợ bị cơn giận của hắn liên lụy. Ta vẫn điềm nhiên như không, chỉ chống cằm, lười biếng liếc nhìn hắn rồi cười nói:"Nào nào, đánh vào tường thì có gì thú vị đâu." "Đánh vào đây này!"Ta vỗ vỗ lên mặt mình, hất cằm khiêu khích: "Đánh vào đây đi!"Nghe vậy, sắc mặt Trần Bình u ám đến mức có thể vắt ra nước. Ngón tay hắn siết chặt, khớp xương kêu răng rắc vang vọng trong gian ngục u tối khiến người ta lạnh sống lưng.Sau một lúc lâu…Hắn hít sâu một hơi, giơ tay phân phó: "Người đâu! Tìm tiệm trang sức gần đây nhất, đổi lấy một đống khác!"Ta bật cười, làm bộ làm tịch mà khen ngợi:"Ta đã nói rồi mà, vẫn là Ung Vương ngài rộng rãi nhất!"Trần Bình quay mặt sang một bên, làm như không nghe thấy. Ta hào phóng không thèm so đo với hắn, nghiêng người dặn dò đám thị vệ:"Đi nhanh về nhanh nhé!" "Trễ quá, ta lại mệt nữa đấy." "Hôm nay chắc không có sức đau khổ rơi lệ nhận sai với Ung Vương điện hạ tôn quý của các ngươi đâu."Thị vệ vừa nghe xong, suýt nữa thì dùng cả tay lẫn chân bò ra khỏi nhà lao."Thường Niệm."Đợi bốn phía không còn ai, Trần Bình nhàn nhã chống tay lên bàn đứng dậy. Nhưng bàn đã bị hắn bẻ gãy một góc khiến hắn lảo đảo suýt ngã. Vội vàng chỉnh lại y quan, hắn cố giữ dáng vẻ uy nghiêm, từng bước áp sát về phía ta."Bổn vương khuyên ngươi, tốt nhất nên biết điều."Hắn chống một tay lên bàn, tay còn lại nâng cằm ta, bóng dáng cao lớn bao trùm, vô cùng cường thế bá đạo.Trông có vẻ…Ta nheo mắt lại.Là bộ dáng có thể ngồi đè c.h.ế.t hai người như ta ấy nhỉ?"Sớm cúi đầu nhận sai một chút," Trần Bình tiếp tục nói, "Bổn vương còn có thể niệm tình cũ mà không so đo hiềm khích trước đây, thưởng cho ngươi làm một tỳ nữ, nói cách khác…”Trần Bình hơi ngừng một chút, siết cằm ta chặt hơn, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm."Bằng không thì?"Ta nhướn mi, đối diện thẳng với hắn: “Bằng không ngươi muốn làm gì?!""Hửm?"Ta nhếch môi, nở một nụ cười lạnh."Ta…" Trần Bình tứa mồ hôi lạnh."Nói đi!" Ta hung hăng đập mạnh xuống bàn.Ngay tức khắc—Châu báu trên bàn va vào nhau vang lên tiếng leng keng không ngừng.Trên nền đất, Trần Bình quỳ sụp xuống vô cùng dứt khoát, nhanh đến mức không kịp phản ứng. Hắn còn chưa kịp ý thức được chuyện gì đang xảy ra, cho đến khi tiếng cười sảng khoái của ta vang lên. Lúc này hắn mới giật mình, bất tri bất giác muốn bò dậy."Thường Niệm, đừng tưởng bổn vương sợ ngươi! Bổn vương chỉ là…"Trần Bình cố sức bò dậy, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm không thôi.Nhưng trời xui đất khiến thế nào, còn chưa kịp bào chữa xong thì nhà lao bỗng vang lên tiếng động. Hắn theo phản xạ quay đầu nhìn lại liền trông thấy thị vệ đứng ngay ngoài cửa.Thị vệ nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ do dự, khóe miệng co giật, tay run đến mức làm vàng bạc châu báu rơi đầy đất.Cuối cùng, thị vệ hỏi với vẻ không thể tin được:"Vương… Vương thượng, ngài đây là…?"02.Sắc mặt Trần Bình thoắt cái đỏ bừng.Hắn vội nắm tay che miệng ho khan hai tiếng, ra vẻ trấn định.Sau đó, vẫn quỳ trên mặt đất, hắn ưỡn thẳng lưng, cố gắng vớt vát chút thể diện vốn đã nát vụn."Bổn vương đây là..." "Là..."Trần Bình vốn không nghĩ ra được lý do thoái thác. Giờ lại bị chọc đến căng thẳng, đầu óc càng lúc càng trở nên trống rỗng."Là?"Đám thị vệ vẫn chìm trong chấn động khi chứng kiến đại vương uy vũ của bọn họ bị dọa cho quỳ sụp xuống, nhưng miệng vẫn vô thức hùa theo Trần Bình. Bị bọn họ nhìn chằm chằm, Trần Bình lập tức cảm thấy cả người không được tự nhiên, cơn giận bốc thẳng lên đỉnh đầu, quát lớn:"Là cái chân nãi nãi các ngươi!" "Bổn vương làm gì còn phải giải thích với các ngươi sao?!""Còn đứng đó làm gì, mau đỡ bổn vương dậy!"Bị mắng đến tơi bời, đám thị vệ mới như bừng tỉnh từ cơn mê, vội vàng chạy lên, luống cuống tay chân đỡ Trần Bình đứng dậy."Thường Niệm."Lúc này Trần Bình đã đứng vững, tuy chân tay vẫn còn chút nhũn ra, nhưng khí thế đã lớn hơn trước. Hắn mạnh mẽ chỉ vào đống châu báu phía sau, giọng lạnh lùng:"Nào, chọn đi!" "Muốn đống phế vật này, hay là muốn ta!""Thường Niệm!"Thấy ta thực sự định mở miệng, Trần Bình vội vàng lên tiếng ngăn cản.Hắn bày ra vẻ mặt vì ta mà lo nghĩ, nghiêm túc nhắc nhở:"Nghĩ kỹ rồi hãy chọn!""Tất nhiên."Ta khẽ cười, nhướn mày đứng dậy, từng bước đi về phía hắn. Trần Bình theo bản năng lùi về sau mấy bước. Ta giơ tay đặt lên vai hắn, nhẹ giọng:"Chọn Ung Vương điện hạ của chúng ta thôi!""Ai bảo—"Ta chậm rãi nheo mắt, cười lạnh. Sau đó, ánh mắt khẽ chuyển, đối diện thẳng với đôi mắt tràn vừa vui mừng lại vừa kinh ngạc của Trần Bình, chậm rãi cất giọng:"Ai bảo Ung Vương điện hạ của chúng ta lại tuấn tú phi phàm, phong lưu phóng khoáng, trong như dòng suối, sạch như khối ngọc, ngay cả công chúa cũng vì người mà động lòng đây?""Hơn nữa," ta cố ý dừng một chút, dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, siết mạnh bờ vai hắn, "người rộng lượng đến vậy, chẳng những không truy cứu chuyện ta bỏ thành mà chạy, còn rộng rãi ban thưởng ta làm tỳ nữ bên cạnh ngài!""Dĩ nhiên là ta—"Ta khẽ nghiêng đầu, giọng điệu âm dương quái khí tràn ngập khắp căn phòng, "Phải cảm kích đến rơi nước mắt mà tiếp nhận rồi!"Cơ mặt Trần Bình co giật kịch liệt, hồi lâu sau mới khàn giọng nói:"Phải."Hắn nghiến răng nghiến lợi, "Nếu ngươi đã thành tâm nhận lỗi, bổn vương cũng không so đo với ngươi.""Nếu vậy, theo bổn vương hồi cung làm tỳ nữ đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Niệm Niệm Tương Bình - Thẩm Mộc

Số ký tự: 0