Niệm Niệm Tương Bình - Thẩm Mộc

Chương 10

Thẩm Mộc

2025-03-10 07:34:24

"Được cái gì mà được! Chàng chỉ biết nói được!" Ta túm chặt áo hắn, nhét bùa bình an vào tay hắn, "Trần Bình, chàng phải sống mà trở về!""Chàng có nghe thấy không?!"“Trần Bình.” Ta gắt gao ôm chặt lấy hắn."Ta chờ chàng trở về đón ta!"Thân hình cao lớn của hắn khẽ run lên.cNgay sau đó, hắn ôm ta vào lòng, siết chặt như muốn hòa ta vào m.á.u thịt."A Niệm."Trần Bình hứa hẹn: "Ta nhất định sẽ trở về đón nàng.""Nhất định!"Dứt lời, hắn phất tay ra hiệu cho phu xe. Chiếc roi quất xuống, tuấn mã hí vang. Trong màn đêm, ta bị đưa đến trang viện ở huyện bên cạnh. Thật kỳ lạ, rõ ràng có cả đống bạc bên cạnh, ta lại trằn trọc suốt hai đêm không ngủ.Giữa bóng tối, ta mở từng hòm vàng ra. Ánh sáng lóa mắt, rực rỡ chói lòa, nhưng ta chẳng buồn liếc nhìn dù chỉ một cái. Ta cúi thấp đầu, hờ hững nhìn những thỏi vàng ta từng yêu thích nhất.Trước mắt, chỉ còn lại hình bóng của Trần Bình. Ta lo lắng cho hắn, nhưng lại vô dụng, chẳng giúp được gì. Thậm chí, ta còn không đủ dũng khí cùng hắn đồng sinh cộng tử. Ta chỉ có thể cầu nguyện với Bồ Tát, với trời cao.Ta nói, ta lại tham lam thêm một lần này nữa. Chỉ cần Trần Bình bình an trở về, đời này, ta không cầu gì hơn. Nói rồi, ta quỳ xuống dập đầu về bốn phương tám hướng trong phòng. Hết lần này đến lần khác, không ngừng không nghỉ. Cho đến khi ánh bình minh xuyên qua đôi mắt đẫm lệ, ta mơ hồ thấy có người chạy về phía ta.Lông mày sắc sảo của hắn dính đầy máu, thanh đao bên hông phản chiếu thứ ánh sáng lạnh lẽo. Nhưng chỉ trong đôi mắt sâu thẳm kia, khi nhìn thấy ta, đã hóa thành một dòng nước xuân dịu dàng dào dạt. Ta bật cười qua làn nước mắt, đưa tay về phía hắn."Trần Bình, chàng trở về rồi."Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, kéo ta vào lòng. Cách lớp áo giáp nặng nề, hai trái tim vì nhau mà đập rộn ràng. Giữa cơn hồng hoang tình ý, ta nghe hắn thốt lên với niềm vui sướng cùng xúc động."Đúng vậy, A Niệm, ta trở về đón nàng rồi."16.Chúng ta còn chưa kịp chìm đắm trong niềm vui chiến thắng thì tình thế nghiêm trọng lần nữa bày ra trước mắt. Việc là do hai người cùng làm. Nhưng vương vị lại chỉ có một.Ta không nhịn được mà nhắc nhở Trần Bình: "Triệu Văn Chương không phải kẻ cam chịu dưới trướng người khác."Trần Bình không lên tiếng. Hắn chỉ cúi đầu, xoắn tay, không biết đang nghĩ gì. Ta cứ tưởng đầu óc hắn lại rỉ sét, dứt khoát đem mấy lời thẳng thắn nói ra, nhét thẳng vào tai hắn: "Luận uy vọng, Triệu Văn Chương làm quân sư cho Ngô Trí nhiều năm như vậy, nhưng hắn chỉ bày mưu tính kế, chưa từng cùng tướng sĩ vào sinh ra tử, tự nhiên không thể so với ngươi.""Thế nhưng hắn đã nắm quyền triều chính bao lâu nay, về dương mưu chàng không so được với tầm nhìn rộng lớn của hắn, có thể nhìn xuống toàn cục. Luận về âm mưu..."Ta bĩu môi, hận sắt không thành thép mà liếc hắn một cái, giọng đầy ghét bỏ: "Ta nói ra khó nghe, vậy ta khỏi nói nữa.""Nói tóm lại—"Giọng ta trầm xuống. Sự tàn nhẫn quyết tuyệt từng tranh giành thức ăn với lũ chó hoang lại bùng lên trong xương tủy, hiện rõ trên mặt mày."Không thể giữ hắn lại!"Trần Bình thở dài: "Ta lam sao lại không biết Triệu Văn Chương không thể giữ lại, chỉ là ta sợ xuống tay quá nhanh, quá tuyệt tình, sẽ làm lạnh lòng các huynh đệ."Ta nhướng mày, lạnh lùng hừ một tiếng. "Bây giờ chàng lại kể với ta chuyện huynh đệ tình nghĩa sao?!""Không phải lúc này chính là lúc chàng vì giang sơn xã tắc, vì thiên hạ lê dân mà bất chấp tiến tới sao?!"Trần Bình mặt đầy khó xử, chần chừ nói: "Nhưng A Niệm, có một số việc...""Có một số việc!"Ta cắt ngang hắn, mắt sáng rực rỡ: "Chỉ có g.i.ế.c hắn mới có thể tiếp tục!"Ngay sau đó, ta xoay người ném cây cung bạc treo trên tường xuống trước mặt hắn. Đây là vũ khí Trần Bình cố ý rèn riêng để phòng khi hắn không có mặt, nếu kẻ thù tìm tới báo thù thì ta có thể dùng mà tự vệ.Trước kia, người ta là d.a.o thớt, ta là cá thịt, ta chỉ có thể dùng nó để tránh tai ương. Nhưng nay, thời cuộc bất ổn, thay vì chờ đợi d.a.o kề cổ, chi bằng tiên hạ thủ vi cường. Dùng cung bạc, tiễn bén, mở ra một thiên hạ thuộc về chúng ta!Dù sao cái thứ mà Lâm Sơ Đường suốt ngày lải nhải, không biết là thanh sử hay cẩu thí*, chẳng phải cũng phải do kẻ sống sót viết ra hay sao!(*thanh sử: sử sách lưu danh thanh bạch; cẩu thí: thứ vứt đi, vô giá trị)"Trần Bình."Ánh nến treo cao chiếu sáng sự điên cuồng trên mặt ta, tia lửa tung tóe như châm bùng tham vọng trong mắt. Ta đáp rõ ràng từng câu từng chữ:"Ta không muốn sống những ngày tháng lo lắng sợ hãi như vậy nữa!"Dứt lời, ta không cho hắn cơ hội từ chối, kéo tay hắn đặt lên cung bạc. Ánh mắt giao nhau, trong mắt ta, ánh sáng rực rỡ như pháo hoa bùng lên giữa trời, đốt cháy toàn bộ do dự chần chừ trong mắt hắn. Giây tiếp theo, Trần Bình nắm chặt cây cung. Nhưng dù sao cũng là người đọc sách, đầu óc vẫn nhạy bén hơn hẳn. So với Trần Bình khi binh biến chỉ biết lao đầu vào nguy hiểm để tìm đường sống, Triệu Văn Chương thông minh hơn nhiều.Ngay khi hai người bọn họ hợp lực binh biến, hắn đã sai thân tín nhân lúc hỗn loạn cướp sạch tiền bạc, vũ khí trong khố phòng của Ngô vương, đến thuyền bè cũng cướp hết.Nay, hắn tự biết không địch lại, lập tức xuyên đêm vượt sông đi về Giang Nam. Triệu Văn Chương tự xưng là Triệu vương, sai sứ giả gửi thư, muốn cùng Trần Bình lấy sông phân ranh giới địa phận. Tuy Trần Bình nắm giữ đại quân nhưng tiền của không đủ, khó có thể viễn chinh.Hơn nữa, Ngô quốc vừa mới đổi triều đại, lòng dân hoang mang, cần phải nhanh chóng ổn định. Lúc này, Trần Bình không có tâm sức đi truy đuổi hắn. Huống hồ, Hoàng thất ở phía nam vẫn như hổ rình mồi. Nếu hắn tùy tiện hành động, chỉ e cả hai bên đều trở thành miếng mồi trong miệng hoàng thất.Bất đắc dĩ, Trần Bình chỉ có thể chấp nhận đề nghị của Triệu Văn Chương. Khác với những vị quân vương đời trước, đặt đô thành ở trung tâm, lấy các thành trấn bên ngoài làm lá chắn kiên cố bảo vệ vương thất. Trần Bình đặt đô thành tại An Dương, nơi nằm ở vùng biên cương của lãnh thổ.Trước sự phản đối của quần thần, hắn kiên quyết nói: "Ta sinh ra làm dân, vào quân ngũ cũng vì bảo vệ dân! Há lại...""Há lại..."Trần Bình lúng túng gãi đầu, hiển nhiên là đã quên sạch lời bày sẵn của mưu sĩ tối qua. Dứt khoát đập vỡ nồi chưng cháo*, mạnh miệng nói: "Dù sao thì lão tử cũng không chui rúc trong mai rùa rụt cổ chờ chết! Nếu phải chết, lão tử c.h.ế.t đầu tiên!"(*破罐子破摔: đập vỡ nồi chưng cháo, nghĩa là đã hỏng thì cho hỏng luôn)Chu Phó tướng vội giải thích: "Ý của tướng quân là hiện tại cục diện hỗn loạn, lòng dân bất ổn. Nếu vẫn như trước đây chỉ dùng chính sách hòa hoãn, nói mấy lời hoa mỹ thì chắc chắn không thể trấn an được dân chúng.""Chỉ khi đặt bản thân vào nguy hiểm, để dân chúng thấy dũng khí và quyết tâm của tân vương, khiến họ hiểu rằng trong mắt tân vương có chúng sinh, thế mới có thể ổn định lòng dân, từ đó phát triển dân sinh, kinh tế sau này.""Đúng đúng đúng! Ý ta chính là thế!"Hai mắt Trần Bình sáng rỡ, tự tin ưỡn thẳng lưng: "Chỉ cần lão tử còn một hơi thở, nhất định bảo vệ các ngươi chu toàn!""Được rồi!"Không đợi ai tiếp tục can gián, hắn vỗ bàn quyết định."Chọn An Dương! Ai còn lắm miệng, phạt quét chuồng ngựa một tháng!"Dứt lời, hắn sợ có kẻ không biết sống c.h.ế.t mà cãi lại, lập tức vội vàng bổ sung một câu:"Mỗi ngày không quét đủ một trăm cân phân thì không được phép ra!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Niệm Niệm Tương Bình - Thẩm Mộc

Số ký tự: 0