Niệm Niệm Tương Bình - Thẩm Mộc

Chương 14

Thẩm Mộc

2025-03-10 23:15:18

22.Trận Bình đi là đi suốt năm năm.Không ai chọc ta, mà ta cũng chẳng có ai để mắng. Ấm ức đến mức nhìn thấy chó ngoài đường cũng muốn bắt bẻ vài câu cho hả dạ. May mắn thay, gần đến năm mới, cuộc chiến dai dẳng suốt năm năm rốt cuộc cũng kết thúc bằng đại thắng của quân đội do Trần Bình chỉ huy.Ta nhìn tờ chiến báo, trong lòng cân nhắc: chờ hắn trở về thì nên mắng hắn một trận cho hả, hay chia ra nhiều lần mắng đây?Đột nhiên, sân viện truyền đến một trận huyên náo. Ta còn chưa kịp đứng dậy, Chu phó tướng đã hớt hải xông vào, quỳ sụp xuống đất:"Vương hậu!""Triệu vương thất tín bội nghĩa rồi! Lúc trước đã ước định ba bên đồng lòng kháng địch, vậy mà giờ đây hắn lại điều động năm vạn đại quân, nhân đêm tối lặng lẽ xuôi theo đường thủy đánh úp chúng ta!""Lúc này đã kéo đến ngay trước thành, vương hậu, người định đi hay ở, xin hãy quyết định!""Cạch."Miếng vàng cuối cùng trong tay ta rơi xuống, lăn lông lốc trên mặt đất. Theo bản năng, ta muốn cúi xuống nhặt, cũng muốn chạy trốn! Nhưng khi đối diện với đôi mắt hoảng loạn và bất an của Chu phó tướng, thân thể ta bỗng khựng lại.Những ngày tháng an ổn, hòa thuận, cảnh tượng bách tính trong thành an cư lạc nghiệp, tiếng cười vang vọng khắp nơi… Và cả tình yêu mà Trần Bình dành cho ta như biển sâu núi rộng, tất cả bỗng hóa thành những dây leo rắn chắc, quấn chặt lấy ta. Nhắc nhở ta rằng, ta đã không còn là một kỹ nữ chỉ biết vơ vét lợi ích, chỉ lo cho bản thân nữa rồi.Ta là thê tử của Trần Bình, là vương hậu mà toàn thành kính trọng.Ta có trách nhiệm, có đạo nghĩa.Và ta hiểu rõ hơn ai hết, thành An Dương dễ thủ khó công, là bức tường phòng ngự thiên nhiên vô cùng vững chắc. Nếu như để mất thành, ba mươi sáu châu huyện phía sau ắt sẽ rơi vào biển lửa!Vào thời khắc sống còn này, ta không thể bỏ trốn. Một bước cũng không thể! Thế nhưng, những năm tháng bên Trần Bình, ta đã được hắn bảo bọc quá tốt. Tốt đến mức kẻ chỉ biết sống tùy hứng, chỉ lo vui vẻ hiện tại như ta lại bắt đầu khao khát tương lai.Một tương lai có hắn.Bốn chữ "binh lâm thành hạ" (quân giặc áp sát thành) như những mũi kim bén nhọn đ.â.m thẳng vào lồng ngực, làm ta sợ hãi đến tột cùng. Dường như chỉ trong chớp mắt, trước mặt ta sẽ là cảnh tượng núi thây biển máu, mà chính ta cũng sẽ vùi thân nơi ấy.Nhưng ta không muốn chết! Ta đã sống kiên cường như vậy, vất vả như vậy… Ta thật sự… thật sự muốn cùng hắn có một tương lai tươi sáng! Cơn sợ hãi như thủy triều dâng cao, nhấn chìm toàn bộ thân thể. Ta nhắm mắt lại, siết chặt hai tay, cố gắng tìm kiếm một điểm tựa cho chính mình."Vương hậu——!"Bên tai là tiếng gọi bi thương của Chu phó tướng. Giọng hắn không lớn, thậm chí còn bị nghẹn lại nơi cổ họng, đầy nhẫn nhịn. Nhưng với ta mà nói, đó chính là hồi trống vang dội nhất trên sân khấu, là nét bút quyết định vận mệnh của ta. Ta mở mắt ra, đối diện với hắn. Để bản thân ta trở thành chỗ dựa cho hắn."Trong thành An Dương còn bao nhiêu binh sĩ?" Ta hỏi.Chu phó tướng cúi đầu, giọng nói lắp bắp: "Không đến ba nghìn người.""Cầm cự được bao lâu?"Chu phó tướng mím môi, hồi lâu mới khẽ giọng đáp:"Có thể..."Ta thoáng dừng lại, rồi thấp giọng hỏi thêm một câu:"Cầm cự được đến khi Trần Bình trở về không?"Chu phó tướng ngước nhìn ta, đôi mắt đỏ hoe, ngân ngấn nước. Hắn chậm rãi lắc đầu."Khi thuộc hạ đến báo tin, đã sai người đốt khói báo động, truyền tin cho vương thượng.""Nhưng dù đại quân lập tức lên đường, suốt đêm suốt ngày không nghỉ, nhanh nhất cũng phải tám chín ngày mới có thể trở về cứu viện.""Nếu chỉ dựa vào binh lực của chúng ta lúc này..."Đôi môi hắn run rẩy, mãi mới nghẹn ngào thốt ra:"Nhiều nhất... chỉ trụ được hai ngày!"Lòng ta trĩu nặng. Tuyệt vọng như sóng dữ trào dâng, nhấn chìm ta, nhấn chìm Chu phó tướng, nhấn chìm cả bách tính trong thành. Giữa sự tĩnh lặng đè nén đến ngạt thở, ta là người đầu tiên phá vỡ im lặng.Ta nói: "Đi thôi!"Chu phó tướng sững sờ: "Đi đâu?"Ta đứng dậy, vén tóc lên cao, siết chặt cây cung bạc trong tay. Gió lạnh rít gào, mây đen ùn ùn kéo đến, báo hiệu một cơn bão lớn sắp ập xuống. Ta thẳng lưng, ánh mắt kiên định, từng chữ vang vọng như tiếng sấm xé trời:"Đi thực hiện trách nhiệm của một vương hậu!""Đi giữ thành!""Đi bảo vệ dân chúng!""Đi giành lấy một tương lai cho ta và Trần Bình!"23.Ta tập hợp bách tính và binh sĩ trong thành lại một chỗ. Rõ ràng, bọn họ đã nghe phong thanh, trong lập tức khắc hoảng loạn không thôi. Tiếng người xôn xao không dứt, ta đứng giữa đám đông, cất giọng trầm tĩnh:"Chắc hẳn mọi người đã biết, tên giặc họ Triệu gian ác bội tín, phản bội ước định mà tập kích An Dương.""Các ngươi đều là cốt nhục cha sinh mẹ đẻ, muốn sống là lẽ thường tình. Nếu ai muốn rời đi, ta không giữ.""Nhưng..."Ta quét mắt nhìn quanh, thanh âm cao lên vài phần:"Nếu đã không đi, vậy thì hãy đến kho vũ khí, khoác lên giáp trụ, cầm lấy trường đao!""Ta sẽ cùng mọi người, đồng tâm hiệp lực, chống cự ngoại địch, bảo vệ quê hương!"Ta cắn răng, dốc hết sức lực, từng lời như c.h.é.m đinh chặt sắt:"Cho đến giây phút cuối cùng—!"Lời vừa dứt, đám đông vốn đang xì xào bỗng chốc lặng ngắt như tờ. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt dò xét đồng loạt dừng lại trên người ta. Sợ hãi, lo lắng, nghi ngờ tràn ngập trong đôi mắt bọn họ.Ta hiểu bọn họ đang nghĩ gì. Họ nghĩ rằng, ta vốn chỉ là một kỹ nữ mua vui, làm sao có thể đảm đương đại cục, xoay chuyển càn khôn?! Giữa khoảng lặng nặng nề ấy, bỗng vang lên tiếng gậy gỗ gõ xuống đất giòn giã. Từ xa đến gần, tiếng gậy phân tách dòng người đang xao động.Người tới, ta nhận ra.Là Hà lão thái gia của Bạch Hạc thư viện. Khi xưa, lão từng đứng trước Xuân Mãn Viên, giận dữ mắng nhiếc ta và tỷ muội ta là đồ vô liêm sỉ. Mà giờ đây, lão lại chống gậy, bước từng bước chậm chạp nhưng kiên quyết về phía ta.Một lát sau, lão đứng bên cạnh ta. Sau lưng lão là con cháu, là môn sinh đệ tử. Tấm lưng còng của lão tựa như dãy núi trùng điệp, nối liền biết bao nhân sĩ mang trong mình cốt cách thư sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Niệm Niệm Tương Bình - Thẩm Mộc

Số ký tự: 0