Niệm Niệm Tương Bình - Thẩm Mộc
Chương 20
Thẩm Mộc
2025-03-10 07:34:24
Bạch Vô Thường vẫn lạnh lùng như cũ. Hắn khoanh tay đứng dựa vào góc tường, ánh mắt dừng lại trên những sợi xích quấn quanh người ta, như đang suy tư điều gì. Nhưng sau nhiều lần đến thăm, hắn không còn lặng lẽ biến mất như trước nữa. Mỗi lần rời đi, hắn cũng học theo Hắc Vô Thường, khẽ giơ tay chào ta.Năm thứ hai, ta miễn cưỡng có thể đẩy được một số đồ vật. Mỗi khi có ai dựa vào bức tường bên ngoài mà nói chuyện phiếm, ta lập tức tò mò trèo lên tường, ghé tai nghe ngóng.Bọn họ nói, Trần Bình không biết điều. Đường đường là công chúa hạ mình ở bên hắn, thế mà cũng không thấy hắn lo liệu chuyện hôn sự. Bọn họ lại thương xót cho tấm chân tình của Cao Gia Di.Cuối cùng, câu chuyện xoay sang ta. Một đám ông già bà cả xì xào bàn tán, mắng ta không ra gì. Ta giận đến mức đập nát tất cả những gì có thể đập trong phủ. Mẹ nó, c.h.ế.t rồi mà còn bị đặt điều, đúng là ức h.i.ế.p người c.h.ế.t không biết mở miệng mà!Cũng thật trùng hợp, ngay lúc ta nhấc cái bình sứ cảnh thái lam cao đến nửa người định ném ra ngoài, Hắc Bạch Vô Thường vừa vặn bước vào. Hắc Vô Thường đi trước, lẽ dĩ nhiên trở thành kẻ bị đập trúng. Chiếc bánh bao vừa mua ngoài phố trong tay hắn lăn lóc đầy đất. Hắn vừa bò dậy vừa chửi ầm lên, oán giận nói với ta:"Không phải chứ, Thường Niệm, cái tính này của ngươi thật sự phải sửa đổi đi thôi! Dữ dằn thế này, ai chịu nổi hả?!"Ta mím môi, không đáp, chỉ đổi chủ đề:"Sao giờ này hai người lại đến?"Hắc Vô Thường hất cằm:"Là lão Bạch đấy! Hắn tra ra được thứ đang trói buộc ngươi là gì, nên vội lôi ta đến đây ngay.""Khoan đã khoan đã!"Dường như Hắc Vô Thường phát hiện điều gì đó, hắn giơ tay ngăn cuộc trò chuyện lại."Thường Niệm, trước đây ngay cả búa giặt đồ ngươi cũng nâng không nổi, thế mà bây giờ lại có thể nhấc cả cái bình lớn này sao?!"Hắn sờ cằm, tò mò quan sát ta, lẩm bẩm:"Ta đã thấy lạ từ lâu rồi. Theo lý, ngươi không phải ác quỷ, sau khi c.h.ế.t nếu không vào luân hồi, hồn phách lẽ ra sẽ ngày càng yếu dần, đến khi tiêu tán. Sao ngươi lại ngày càng mạnh lên chứ?!""Lão Bạch," hắn chậc lưỡi, "Chuyện này có khi nào liên quan đến cái xích đang trói trên người nàng không?!""Có liên quan."Bạch Vô Thường tiến lên, khẽ động vào những sợi xích quấn trên cổ tay ta. Ánh sáng trên xích đã ảm đạm, thậm chí phần dưới còn ăn sâu vào hồn phách của ta. Nhìn cảnh này, trong mắt Bạch Vô Thường càng thêm chắc chắn."Quả nhiên là Tình Ty Nhiễu."Hắn ngẩng đầu, giải thích với chúng ta:"Đây là một loại cấm thuật do tu sĩ nhân gian tạo ra.""Người thi thuật phải đánh đổi bằng chính sinh mạng của mình để níu giữ linh hồn người c.h.ế.t ở trần gian. Mà tình cảm hắn dành cho ngươi kia càng sâu đậm, sức mạnh của kẻ đó sẽ càng lớn.""Khi những sợi xích này hoàn toàn hòa vào thân thể ngươi, ngoại trừ việc không thể đứng dưới ánh mặt trời, ngươi sẽ chẳng khác gì người thường. Thậm chí còn có thể rời khỏi nơi này.""Hả?! Lại có chuyện như vậy sao?!"Hắc Vô Thường nhăn nhó: "Vậy chẳng phải địa phủ sẽ loạn hết lên à?!""Không hẳn. Phép này trái với lẽ trời, mà điều kiện thi triển lại vô cùng nghiêm ngặt, không phải ai cũng có thể làm được.""Người thi thuật phải giữ vững ý chí, hơn nữa quá trình thực hiện đau đớn không khác gì chịu ngàn vết d.a.o cắt. Chỉ cần d.a.o động dù chỉ một chút, nghi thức sẽ thất bại ngay lập tức.""Nhưng nếu vượt qua được...""Âm dương hòa hợp, chỉ có cái c.h.ế.t mới chấm dứt được thôi.""Vậy nên, Thường Niệm," Bạch Vô Thường nhìn ta chằm chằm, giọng trầm xuống, "Ngươi biết là ai không?"Ta lắc đầu."Ta không biết.""Ngươi thực sự không biết?!" Bạch Vô Thường gặng hỏi."Thôi nào, đừng ép nàng nữa!"Hắc Vô Thường kéo hắn ra, đứng chắn trước mặt ta."Lúc còn sống, nàng từng đi qua không ít nơi, biết đâu có kẻ si mê nào vì nàng mà không tiếc tất cả chứ!""Làm sao nàng biết được, đúng không?"Hắc Vô Thường nháy mắt với Bạch Vô Thường. Nhưng Bạch Vô Thường chẳng chút lung lay, vẫn nhìn chằm chằm vào ta. Hắc Vô Thường bực mình, giở giọng lè nhè: "Dù ngươi có nhìn nàng chằm chằm đến thủng một lỗ, nàng cũng không nghĩ ra nổi đâu!""Cái đầu cứng nhắc của nàng chỉ nghĩ đến mỗi gã trượng phu bạc tình bạc nghĩa đó thôi.""Chẳng lẽ lại là hắn sao?"Mi mắt ta khẽ động. Bên tai, giọng Hắc Vô Thường vẫn tiếp tục:"Tên bội bạc đó đã cùng công chúa quấn quýt bên nhau rồi, nào còn nhớ gì đến Thường Niệm nữa!""Thật là, sao chỉ có ta nói mãi thế này! Thường Niệm, ngươi cũng nói gì đi chứ!"Ta mấp máy môi, cố gượng cười."Phải rồi, sao có thể là hắn được..."Nhất định không thể là hắn! Bạch Vô Thường bị Hắc Vô Thường làm ồn đến phát bực. Hắn không hỏi nữa, chỉ khẽ nói:"Thường Niệm, nếu ngươi thực sự yêu hắn...""Khi có thể rời đi, hãy tìm hắn để hóa giải.""Bằng không, ngươi còn ở nhân gian bao lâu, hắn sẽ hao tổn bấy lâu."Ta siết c.h.ặ.t t.a.y rồi lại buông, buông rồi lại siết. Đến khi bóng dáng hai người họ biến mất, ta mới khẽ giơ tay vẫy họ.Ta nói: "Ta sẽ đi."31.Năm thứ ba.Như Bạch Vô Thường đã nói, ngoại trừ không thể đối diện với ánh mặt trời, ta không khác gì người thường. Ta bước ra khỏi căn nhà, lên phố mua một tấm vải đỏ. Tìm đến Tiểu Lý thợ may ở hẻm Tây... Ồ không! Giờ phải gọi là lão Lý thợ may rồi.Ta nhờ hắn may cho mình một bộ váy mới. Nhìn ta trong bộ váy đỏ tung bay, ánh mắt lão Lý thợ may hơi d.a.o động.Hắn nói: “Cô nương trông giống một người ta từng quen.”“Nàng cũng thích váy đỏ.”Bàn tay đang vuốt ve tà váy của ta khựng lại. Ngẩng đầu lên, ta cười hỏi hắn: “Là ai vậy?”Không đợi hắn trả lời, ta liền xách váy xoay một vòng trước mặt hắn.“Có đẹp bằng ta không?”Lão Lý thợ may như nhớ ra điều gì đó, mắt hắn khẽ chớp một cách không tự nhiên.“Đẹp như cô nương vậy.”“Nàng ấy…”Hắn nhìn ta, đôi môi đang mỉm cười hơi run rẩy, trong mắt thấp thoáng ánh sáng vỡ vụn.“Là một cô nương tốt.”Ta khẽ cười, đưa thêm cho hắn một thỏi bạc xem như tạ lễ. Cảm ơn hắn, vì không giống những người khác, chẳng hề nói lời cay nghiệt với ta. Cũng cảm ơn hắn, vì vẫn nhớ đến ta của ngày xưa. Bước ra khỏi cửa, ánh nắng chói chang như lửa dữ thiêu đốt mặt và tay ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro