Niệm Niệm Tương Bình - Thẩm Mộc

Chương 23

Thẩm Mộc

2025-03-10 07:34:24

“Hắn tốt đến mức nào chứ, tốt đến mức ngươi uống nhiều canh Mạnh Bà như vậy vẫn nhớ mãi không quên?”“Hắn quả thực không tệ…”Hắc Vô Thường bên cạnh nhỏ giọng cãi lại.“Ngươi câm miệng!” Mạnh Bà trừng mắt lườm hắn một cái.Ngay sau đó, bà bất đắc dĩ thở dài: “Thôi được rồi, cứ giằng co mãi cũng chẳng phải cách.”“Thế này đi! Các ngươi dẫn nàng đến Tam Sinh Thạch, để nàng nói cho thật rõ ràng.”“Nói xong rồi, cũng có thể lên đường xong xuôi.”Dứt lời, bà phất tay áo, nước sông Vong Xuyên dạt sang hai bên. Ở giữa, một bậc thang dẫn xuống đáy sông dần lộ ra. Cuối bậc thang, dường như có thứ gì đó đang lấp lánh phát sáng. Hắc Vô Thường mừng rỡ vô cùng, đôi mắt sáng lấp lánh.“Như vậy có ổn không?”“Có chuyện gì ta chịu trách nhiệm, ngươi chỉ cần nói có đi hay không thôi!”“Đi đi đi!” Hắc Vô Thường vội kéo ta tiến về phía bậc thang.“Thường Niệm, đây là Tam Sinh Thạch. Nó có thể hấp thu chấp niệm của người ta, hóa thành nguyện lực.”“Ngươi không phải còn chuyện canh cánh trong lòng sao? Mau nói ra, để nó giúp ngươi thực hiện đi!”Hắc Vô Thường hớn hở nói.Lúc này, bát canh Mạnh Bà thứ một ngàn năm trăm lẻ ba đã phát huy tác dụng. Ta không nhớ hai kẻ trước mắt, một đen một trắng rốt cuộc là ai. Chỉ cảm thấy y phục họ thật kỳ quái, còn cái tên đen đen này, trông có vẻ không được thông minh lắm. Nghe hắn thúc giục, ta do dự nhìn tảng đá cao đến ba người trước mặt.Ngay khoảnh khắc sau, sắc màu rực rỡ phát ra từ Tam Sinh Thạch chặt chẽ thu hút ánh mắt ta. Tim ta đột nhiên đập rất nhanh. Từng nhịp, từng nhịp, tựa như cũng đang thúc giục ta mau chóng thổ lộ chấp niệm trong lòng.Thuận theo trái tim, ta mở miệng:“Ta ghét một người.”“Hắn vừa ngốc vừa cứng nhắc, lại còn thường xuyên chọc ta tức giận.”“Nhưng ta…” Giọng nói nghẹn lại, viền mắt đỏ hoe.“Ta lại rất thích hắn.”“Hắn sẽ sưởi ấm chân cho ta vào mùa đông.”“Sẽ dùng toàn bộ bổng lộc để dỗ ta vui.”“Hắn nguyện dùng mọi thứ của bản thân để yêu thương dỗ dành ta.”“Còn nữa, khi chúng ta bái đường đã từng hứa hẹn…”Nước mắt không ngừng rơi xuống, những ký ức lãng quên, dưới bóng dáng Trần Bình dẫn dắt, dần dần trở nên trọn vẹn.“Phải đời đời kiếp kiếp, không rời không bỏ!”“Hắn… Hắn tên là Trần Bình!”Chấp niệm hóa thành từng đạo ánh sáng xanh bay vào Tam Sinh Thạch, trên bề mặt nhẵn nhụi bắt đầu xuất hiện từng hàng chữ nhỏ. Mỗi chữ mỗi câu, tràn ngập tiếc nuối, lại chan chứa hy vọng.“Ta…”Khoảnh khắc chấp niệm bị hấp thu trọn vẹn, ta dốc hết sức lực gào lên:“Kiếp sau, kiếp sau nữa, kiếp sau sau nữa vẫn muốn gả cho hắn!”“Chúng ta phải đời đời kiếp kiếp, không rời không bỏ!”34.Hắn lại một lần nữa mất đi thê tử của mình. Trần Bình tuyệt vọng ngã khuỵu xuống đất. Trước mắt ánh vàng rực rỡ chói lòa, bên tai huyên náo tiếng người, ngay cả những hạt bụi trôi nổi trong không trung cũng sống động vô cùng.Chỉ có hắn…Mười ngón tay Trần Bình ghìm chặt lấy cánh tay mình, siết chặt vào trong.Nhưng trong lòng, trống rỗng."A Niệm..."Hốc mắt vốn đã khô cạn lại lần nữa ướt đẫm, Trần Bình không kìm nổi mà nức nở thành tiếng. Thì ra, không phải chỉ có hắn. Mà là, chỉ còn lại một mình hắn.Hắn đã dùng ba năm để chờ đợi thê tử của mình. Nhưng thời gian họ ở bên nhau, lại chỉ vỏn vẹn ba ngày. Giờ khắc này, Trần Bình từ tận đáy lòng oán hận ông trời bất công. Rõ ràng hắn và Thường Niệm đi đến hôm nay đã gian nan đến thế, rõ ràng bọn họ đã dốc hết sức lực để cứu giúp thế nhân!Vì sao?Vì sao bọn họ lại không thể có một kết cục tốt đẹp?Trần Bình không hiểu, vĩnh viễn cũng không thể hiểu. Tiếng gọi bên tai một tiếng cao hơn một tiếng, ồn ào đến mức khiến hắn choáng váng. Dần dần, bóng người trước mắt, tiếng hô bên tai bắt đầu đan xen chồng chéo.Nhất thời, hắn có chút không phân biệt nổi nơi này là thành Kỳ Độ đang hưng thịnh phồn hoa hay là thành An Dương ba năm trước, nơi xác c.h.ế.t chất chồng như núi nhỏ.Vẻ mặt Trần Bình hoảng hốt. Hắn cố gắng nâng mí mắt nặng trĩu, muốn giữ vững tinh thần. Nhưng bóng tối vô biên điên cuồng nuốt chửng ánh sáng trong mắt hắn, kéo hắn trở về An Dương thành ngày ấy.Nơi m.á.u chảy thành sông, nơi khiến tim hắn đau đớn như bị xé nát. Khi đó, mọi người đều phỉ nhổ thê tử của hắn. Nói nàng đã vứt bỏ thành trì mà chạy trốn, nhát gan khiếp nhược. Rồi lại quay sang ca tụng công đức của công chúa. Nhưng hắn không tin, một chữ cũng không tin.Hoặc phải nói chính xác hơn, một chữ cũng không lọt vào tai. Từ khoảnh khắc binh sĩ của Triệu Văn Chương nói rằng Thường Niệm đã rời bỏ thành trốn chạy, lòng hắn đã rối loạn.Nàng bỏ chạy rồi?Vậy nàng chạy đi đâu?!Nàng không cần hắn, không cần gia đình này nữa sao?!Nhưng đồng thời, hắn cũng mong rằng Thường Niệm thực sự đã trốn thoát. Như vậy, ít nhất nàng vẫn còn sống trên thế gian này. Chỉ cần nàng còn sống, dù là trời nam đất bắc, họ rồi cũng sẽ gặp lại nhau. Nhưng lúc này, hắn không còn thời gian để nghĩ nhiều nữa.Trước mắt hắn là công chúa của Ly quốc. Đối đãi với nàng thế nào chính là nước cờ mấu chốt trong đại nghiệp của hắn, là bước quan trọng nhất để cứu vớt bách tính.Hắn không thể đi sai dù chỉ một bước!Gắng nén bi thương, Trần Bình liên tục cúi người cảm tạ Cao Gia Di. Cao Gia Di giả bộ lấy khăn tay lau hai giọt lệ, nghẹn ngào nói bản thân không thể cứu được toàn bộ dân chúng trong thành, trong lòng vô cùng hổ thẹn.Dứt lời, nàng vẫy tay. Từ phía sau Cao Gia Di, một đạo sĩ mặc áo bào xám, cầm phất trần tiến lên."Đây là quốc sư của Ly quốc ta," Cao Gia Di giới thiệu, "Ngài ấy nguyện vì mười vạn bách tính nơi đây mà làm pháp sự siêu độ, giúp họ sớm ngày lên cực lạc."Ngay tức khắc, Trần Bình cảm thấy có điều không ổn.Quốc sư của Ly quốc? Lẽ ra phải trấn giữ hoàng cung, bảo vệ thái bình mới đúng. Cớ sao lại cùng nàng ta đến đây?Ánh mắt hỗn loạn của Trần Bình thoáng lóe lên một tia ánh sáng. Nếu nói Triệu Văn Chương đột kích, hoàng thất kịp thời ra tay tương trợ là do có được tin tức từ trước. Vậy còn việc thành An Dương bị đồ sát, cũng đã sớm được dự liệu rồi sao?Nếu không, vì sao lại dẫn theo quốc sư cùng tới đây?Hay là…Trần Bình nhìn về phía Cao Gia Di.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Niệm Niệm Tương Bình - Thẩm Mộc

Số ký tự: 0