Niệm Niệm Tương Bình - Thẩm Mộc

Chương 25

Thẩm Mộc

2025-03-10 07:34:24

Lúc A Niệm chết, hẳn là đau lắm có phải không?Khoảnh khắc tiếp theo, như bừng tỉnh khỏi cơn mê, hắn dùng cả tay lẫn chân bò đến bên cạnh t.h.i t.h.ể của Thường Niệm. Hắn ôm chặt lấy nàng, áp sát khuôn mặt mình vào khuôn mặt m.á.u thịt be bét của nàng.Cảnh tượng này khiến lão đạo sĩ sởn tóc gáy. Không biết đã qua bao lâu, Trần Bình ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào lão đạo sĩ. Giọng hắn trầm thấp, như tiếng thú dữ gầm gừ khi đe dọa:"Nói! Nói hết cho ta!"Lão đạo sĩ nào dám không nghe. Nơi hoang vắng thế này, một kẻ đàn ông to khỏe như Trần Bình g.i.ế.c lão chẳng qua chỉ là chuyện chớp mắt. Lão lập tức quỳ sụp xuống trước mặt Trần Bình. Không dám giấu giếm, lão kể hết mọi chuyện về vụ thảm sát thành An Dương do Cao Giai Di gây ra."Vương thượng..."Lão đạo sĩ dập đầu mấy cái, nịnh nọt nhìn hắn:"Ta cũng chỉ là kẻ làm theo lệnh, oán có đầu, nợ có chủ, mong ngài minh giám!""Thế còn đêm nay, ngươi làm gì ở đây?""Ta..."Lão đạo sĩ dáo dác nhìn quanh, xác nhận không có mật thám của Cao Giai Di theo dõi, mới nhỏ giọng đáp:"Trấn áp vong linh.""Bọn họ c.h.ế.t oan uổng, oán khí ngập trời.""Công chúa sợ bọn họ trở về báo thù, nên ban ngày giả vờ siêu độ, ban đêm lén thi pháp trấn áp.""Con người bạc tình bạc nghĩa như vậy." Trần Bình bật cười lạnh, "Cũng sợ âm ty báo ứng ư?"Lão đạo sĩ gãi đầu, do dự nói:"Nhưng... Hình như vong hồn của Ung Vương hậu không ở đây.""Ngươi có ý gì?""Sau khi chết, người ta sẽ quay lại nơi bản thân chấp niệm sâu nhất để nhìn lần cuối, mà nơi Ung Vương hậu lưu luyến nhất không phải thành An Dương.""Nhưng mà!"Lão đạo sĩ đột nhiên cao giọng:"Nhưng ta có cách giúp ngài gặp lại Ung Vương hậu một lần nữa!""Thậm chí là mãi mãi!"Lão đạo sĩ dụ dỗ:"Chỉ cần ngài đảm bảo cho ta bình an vô sự."Khoảnh khắc đó, Trần Bình mất đi lý trí. Hắn thật sự quá muốn gặp nàng thêm một lần nữa! Còn biết bao điều chưa nói, biết bao chuyện chưa làm!Hơn nữa...Đôi mắt Trần Bình sáng rực đến đáng sợ.Lão đạo sĩ nói là "mãi mãi"!36.“Nói đi, phải làm thế nào?”Trần Bình ôm Thường Niệm đi về phía lão đạo với vẻ mặt kiên quyết. Hắn không muốn hỏi về hậu quả. Hắn chỉ muốn được gặp lại nàng! Chỉ cần có thể gặp được Thường Niệm, dù nghịch thiên mà làm, dù mất hết tất cả, hắn cũng không nuối tiếc!Lão đạo thấy hắn mắc câu, khẽ thở phào một hơi. Hắn không vội vã mà lại hỏi một câu mơ hồ: “Ung Vương đã nghĩ kỹ rồi?” “Chuyện đêm nay chỉ có ngươi biết, ta biết.”Lão đạo vuốt râu, hài lòng đứng dậy, “Vậy cũng nghĩ xong rồi, tiêu hao thọ mệnh, khai mở cấm thuật chứ?”Trần Bình cúi đầu nhìn Thường Niệm trong lòng. Rõ ràng đã m.á.u thịt be bét, nhưng trong mắt hắn, nàng vẫn chẳng khác gì người vợ yêu kiều ngày thường. Hắn nhẹ nhàng vén những sợi tóc lấm lem m.á.u trên trán nàng ra sau tai. Gật đầu nói: “Bắt đầu đi.”Lão đạo vung tay, từ trong tay áo rộng thùng thình bay ra những lá bùa, xoắn lại thành xích trói chặt tứ chi Thường Niệm.“Nhanh!” Lão đạo lớn tiếng quát, “Nhổ mũi tên trên n.g.ự.c nàng ra!” “Đó là mũi tên đầu tiên xuyên vào cơ thể nàng, là thứ có mối liên kết sâu nhất với nàng, có thể giữ chặt hồn phách của nàng lại.”Trần Bình làm theo, rút mạnh mũi tên cắm giữa tim Thường Niệm ra. Những văn tự đỏ thắm trên bùa cảm ứng được, lập tức cuốn lấy mũi tên.“Tiếp theo thì sao?”“Tiếp theo...” Lão đạo ngập ngừng, có phần không đành lòng, “Tiếp theo, dùng nó làm môi giới liên kết giữa ngài và Vương hậu, rồi... cắm trở lại tim nàng.”Trần Bình sững sờ, ánh mắt nhìn mũi tên trong tay khẽ run. Hắn phải đ.â.m lại hung khí g.i.ế.c c.h.ế.t thê tử mình vào người nàng sao?! Dẫu biết nàng đã chết, đã không còn tri giác. Nhưng đối với hắn mà nói...Trần Bình siết chặt ngón tay, nghiêng đầu, mạnh mẽ cắm mũi tên trở lại tim Thường Niệm. Tức khắc, những lá bùa u tối liền sáng bừng ánh kim quang. Trong vầng sáng chói lọi, từng tia quang nhỏ từ trong tim Thường Niệm tỏa ra, đan thành mạng lưới bao bọc lấy hai người họ.“Sắp thành công rồi!”Lão đạo kết ấn, kim quang tràn vào thân thể hai người. Trần Bình đau đến đầm đìa mồ hôi, chỉ cảm thấy mỗi tấc da thịt đều như muốn nổ tung. Nhưng bàn tay vẫn gắt gao nắm chặt mũi tên.Không biết bao lâu sau, lão đạo mới thu tay, đỡ Trần Bình dậy: “Nghi thức đã thành công.”Sắc mặt Trần Bình tái nhợt, cười khổ nhìn hắn: “Ngươi có bản lĩnh như vậy, vậy sao ban nãy còn để ta áp chế?”“Là...”“Là cố ý.”Lão đạo vung phất trần, thản nhiên nói: “Ta nhập thế để cứu giúp chúng sinh.” “ Nhưng đại nạn của Ly Quốc đã tận, quân vương là một hôn quân, dù ta có hao tổn tâm can cũng chẳng thể xoay chuyển.” “Ta căm ghét hắn, mà lại thương hại ngài.” “Trời giao cho trọng trách, tất khiến con người chịu khổ. Kẻ làm đế vương, đoạn tuyệt lục thân, là số mệnh tất yếu.” “Nhưng vạn sự đều có ngoại lệ.”Lão đạo nhướn mày, “Chỉ cần trả giá, có thể thay đổi một chút. Chờ đến lúc đại thế đã định, lại trở về quỹ đạo vốn có, cũng chẳng sao.” “Nhưng ta cũng không giúp không công. Sau khi ngài ổn định mọi thứ, vẫn phải phong ta làm Quốc sư.”Trần Bình gật đầu: “Đó là lẽ đương nhiên.”“Được rồi.” Lão đạo ngáp một cái, “Ngài cứ từ từ mà đợi đi.”“Ta tính thử...”Lão đạo bấm tay nhẩm tính, “Ước chừng ba năm nữa, các người sẽ gặp lại nhau.” “Chỉ có điều…”Lão đạo nghiêng đầu nhìn Trần Bình, ánh mắt thâm sâu khó đoán, “Vận mệnh đã định là không thể thay đổi.”“Khoan đã!”Trần Bình nhìn bóng lão đạo xoay người rời đi, vội vàng ngăn lại: “Còn bách tính thành An Dương thì sao?”Lão đạo nghe vậy, có phần bất đắc dĩ: “Ngài tưởng ta muốn như vậy sao?” “Ta cũng muốn siêu độ cho bọn họ chứ!” “Nhưng số người c.h.ế.t oan quá nhiều, kết thành oán khí đến quỷ sai Địa phủ cũng chẳng thể dẫn dắt, huống hồ là ta?”“Vậy bao giờ bọn họ mới được giải thoát?”Trần Bình giữ lấy tay áo lão đạo, không để hắn đi.“Ngài hỏi ta!” Lão đạo nghiến răng giật lại tay áo, “Ta biết hỏi ai đây!” “Ngài rảnh rỗi kéo ta lại, chi bằng để ta về tra thêm sách cổ.” “Dù sao thì...”Lão đạo nhìn về phương nam, ánh mắt tràn đầy lo âu, “Đây là mười vạn oan hồn! Dẫu có dốc hết sức để trấn áp, chỉ e cũng không duy trì được bao lâu.”Dứt lời, hắn thở dài, tránh khỏi những xác c.h.ế.t dưới chân, thong thả rời đi.Trần Bình nhìn theo bóng lão đạo ngày càng xa dần. Nhìn đến khi hắn hoàn toàn khuất dạng, trời đất trước mắt bỗng nhiên vặn vẹo. Tầm nhìn dần dần trở nên mơ hồ, xung quanh lại tràn ngập những khuôn mặt lo lắng.Họ vây quanh hắn, không ngừng gọi bên tai: “Vương thượng?! Vương thượng...”Trần Bình kiệt sức chớp mắt một cái. Ngay sau đó, không thể chống đỡ được nữa, ngã xuống bất tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Niệm Niệm Tương Bình - Thẩm Mộc

Số ký tự: 0