Niệm Niệm Tương Bình - Thẩm Mộc

Chương 8

Thẩm Mộc

2025-03-10 07:34:24

Ta muốn nhìn một chút, ngắm một chút. Nhưng phát hiện ra bất kể mặt trời treo cao trên trời, hay ánh mắt muôn màu muôn vẻ của dân chúng xung quanh, thậm chí cả những lời sỉ nhục th ô tục không chỗ nào không len lỏi đều bị thân hình cao lớn của Trần Bình chắn lại.Khoảng cách gần gang tấc, bóng dáng hắn phủ xuống. Rõ ràng đáng lẽ phải ngột ngạt và bức bối, nhưng rơi lên người ta lại vô cùng ấm áp. Giống như người đang vùng vẫy trong cơn hồng thủy dữ dội được cơn sóng lớn xô dạt vào bờ đất bằng phẳng an toàn. Không thể tin nổi, nhưng lại vui sướng đến phát cuồng mà cảm nhận sự tái sinh.Bất giác, ta bật cười."Vậy thì ta nói trước mấy lời khó nghe."Mắt ta hoe đỏ, nửa như cảnh cáo, nửa như uy hiếp: "Ta gả cho chàng là muốn làm chính thất phu nhân, đừng mơ tưởng ta sẽ ngọt ngào nịnh hót chàng như trước.""Hơn nữa, tính ta không tốt lắm đâu.""Ta từng lĩnh giáo rồi."Trần Bình khẽ cười."Ta, cam chi như thủy.""Đồ ngốc, đó là cam chi như đài."Ta cười nhẹ, bước lên một bước nắm lấy bàn tay hắn, coi như câu trả lời.Phía sau, Lâm Sơ Đường bất đắc dĩ nói:"Là cam chi như di!" (Vui vẻ chịu đựng!)13.Sau khi thành thân, cuộc sống của ta và Trần Bình cũng không hẳn vui vẻ như ta tưởng tượng. Tính tình ta nóng nảy, chỉ cần châm một mồi lửa là bùng lên ngay. Nhưng cơn giận đến nhanh cũng tan nhanh, chỉ cần cãi một trận là xong. Vậy mà Trần Bình lại là kẻ lầm lì, chẳng hé nửa lời. Đừng nói tám gậy, dù có tám trăm gậy cũng chẳng đánh ra nổi một câu cho ra hồn.Mỗi lần ta tranh cãi với hắn, hắn chỉ đáp gọn lỏn: "Ừm", "Đúng", "Phải"Rốt cuộc, có một lần chúng ta cãi nhau kịch liệt. Hoặc đúng hơn là, ta mắng hắn đến mức hắn cũng phải nổi giận. Nắm đ.ấ.m của Trần Bình siết chặt đến mức phát ra tiếng răng rắc, ánh mắt nhìn ta vừa hung dữ vừa dữ tợn.Ta còn tưởng hắn đã tức đến mức này rồi, hẳn phải mở miệng nói được đôi câu tử tế chứ. Ai ngờ, hắn mấp máy môi trên rồi môi dưới, mất hồi lâu mới phun ra năm chữ:"Nàng nói gì cũng đúng!"Nói xong, hắn xoay người, mặt lạnh băng, ra ngoài sân ngồi giặt quần áo lót của ta. Chày giặt đập xuống mặt ván kêu "bộp bộp" vang dội, làm ta nghe mà huyệt thái dương giật thình thịch. Ta chỉ cảm thấy một quyền đánh vào bông, lửa giận trong lòng cứ nghẹn ở đó, không lên được cũng chẳng xuống được, suýt nữa khiến ta tức chết.Đến nửa đêm, Trần Bình mò mẫm trong bóng tối leo lên giường, thuần thục nắm lấy đôi chân lạnh buốt của ta áp vào lồ|\|g n.g.ự.c hắn để ủ ấm."Lăn ra chỗ khác!"Ta vẫn còn giận, giơ chân đạp hắn xuống giường. Trần Bình bị bất ngờ, ngã ngồi phịch xuống đất. Hắn chớp chớp mắt đầy vô tội, mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần."A Niệm...""Im miệng!" Nghe hắn gọi ta, cơn giận của ta càng bốc lên cao.Ta tóc tai rối bù bò dậy, giận đến mức chỉ vào mặt hắn mắng:"Trần Bình, chàng muốn chọc ta tức c.h.ế.t có phải không?!""Cái gì gọi là ta nói cái gì cũng đúng?!""Được, chàng nói thử xem ta đúng ở chỗ nào?!"Trần Bình mấp máy môi, chần chừ một chút rồi nói:"…Ở chỗ nào nàng cũng đúng.""Trần Bình!"Ta tức đến mức đập mạnh xuống giường. "Ta thà lấy một tên câm còn hơn lấy chàng!""Nhưng mà nàng thực sự đều đúng mà!"Trần Bình xoay tròn mắt, vẻ mặt đầy vẻ thông tuệ. Hắn tự tin đứng dậy phủi bụi, ngồi xuống mép giường tiếp tục giúp ta ủ ấm đôi chân. Thấy ta định rụt lại, hắn vội vàng nắm chặt lấy, trên mặt nở nụ cười đầy lấy lòng."Ta thích nàng, yêu nàng.""Cho nên, A Niệm," hắn nhìn ta chăm chú, nghiêm túc nói, "Nàng làm gì cũng đều đúng cả."Đêm khuya yên ắng, nhưng trong mắt hắn như có ánh trăng tròn chiếu rọi, sáng tỏ như gương, soi tỏ tấm chân tình. Ngọn lửa giận trong lòng ta lập tức tắt ngấm.Ta hơi nhướng mày, trêu chọc hắn: "Ồ? Ý chàng là, nếu có ngày chàng không thích ta, không yêu ta nữa, thì những gì ta làm đều sai cả sao?""Không… không phải!"Trần Bình rõ ràng không ngờ câu nói của mình lại bị ta bắt bẻ, lập tức đỏ mặt, lúng túng đến mức chẳng biết phải giải thích thế nào. Ta bật cười, nghiêng người nằm xuống giường."Tiếp tục ủ ấm đi!" Ta ngước cằm lên, hờn dỗi nói, "Ủ ấm xong, ta sẽ tha cho chàng!"Cứ như thế, hai kẻ tính tình trái ngược nhau hoàn toàn lại cứ thế mà sống cùng nhau. Hồng Tiêu nhìn bọn ta, cười gọi là "rùa tìm ba ba", trời sinh một cặp.Ta nhướng mày phản bác: "Ai là rùa, ai là ba ba?!"Hồng Tiêu che miệng cười: "Ngươi đến cả chuyện này cũng muốn tranh à?""Này!"Hồng Tiêu chớp mắt tinh nghịch, hướng mắt nhìn về phía Trần Bình.Khi ấy, hắn đang cởi áo choàng, đưa cho gia nhân. Năm năm trôi qua, nhờ sự liều lĩnh liều mạng, hắn sớm đã thăng quan tiến chức, trở thành đại tướng quân thống lĩnh mấy chục vạn quân khởi nghĩa. Chỉ riêng việc hắn đứng đó, hơi thở sát phạt lạnh lùng tỏa ra cũng đủ khiến người ta sợ hãi.Nhưng Hồng Tiêu đến chỗ ta thường xuyên, biết rõ Trần Bình ở bên ngoài là Diêm La mặt sắt, nhưng khi về nhà vẫn chỉ là tên ngốc khờ khạo ngày xưa ở Xuân Mãn Viên, lúc nào cũng gãi đầu cười ngốc nghếch. Vì vậy, nàng chẳng còn sợ hắn nữa, thậm chí còn dám trêu chọc trước mặt hắn."Chỉ cần là vì ngươi, cái gì hắn cũng có thể làm được!""Ngươi à!" Ta cười, đẩy nàng một cái.Trần Bình rõ ràng cũng nghe thấy tiếng cười nói trong sảnh, nếu là ngày thường, hắn nhất định sẽ mặt dày chạy vào góp chuyện, cùng chúng ta vui đùa. Nhưng hôm nay, sắc mặt hắn không hề có vẻ thư giãn."A Niệm."Hắn bước đến, đôi mắt nghiêm nghị."Ta có chuyện muốn nói với nàng."Hồng Tiêu nghe vậy liền thức thời đứng dậy cáo từ.Trần Bình gật đầu: "Làm phiền cô nương rồi."Hắn ra lệnh cho gia nhân tiễn Hồng Tiêu ra ngoài, sau đó đóng chặt cửa sổ. Thấy hắn làm vậy, lòng ta lập tức thấp thỏm, không khỏi hỏi:"Đã xảy ra chuyện gì sao?""A Niệm."Trần Bình nắm lấy tay ta, có chút run rẩy."Ta định cùng Triệu Văn Chương khởi binh tạo phản, lật đổ Ngô Trí."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Niệm Niệm Tương Bình - Thẩm Mộc

Số ký tự: 0