Niên Đại 70: Đá Bay Tra Nam, Lấy Soái Ca, Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Đe Dọa Người Ba...
Nhất Tiếu Khuynh Chanh
2024-11-20 18:30:04
"Cậu hai, ký thôi vẫn chưa đủ, phải lấy cả dấu vân tay nữa." Lâm Tư Kiều nhắc nhở.
"Yên tâm, không quên đâu."
Cậu hai nhà họ Kiều lấy một cái đinh lớn từ trên tường xuống, chọc thẳng vào ngón tay cái của Lâm Kiến Sinh, rồi ấn mạnh vào giấy tờ cắt đứt quan hệ và thỏa thuận chia tài sản.
Nói là thỏa thuận chia tài sản, nhưng thực tế nhà Lâm Kiến Sinh năm người không được chia một cọng lông.
Tiền trợ cấp của mẹ Lâm bọn họ không có tư cách để tranh giành.
Còn căn nhà mà họ đang ở hiện tại cũng là nhà phúc lợi của nhà máy, quyền sở hữu thuộc về nhà máy cơ khí, sau này quyền sử dụng nhà chỉ thuộc về một mình Lâm Tư Kiều.
Trong nhà chỉ còn lại bộ nội thất là đáng giá nhất.
Năm đó để con gái có thể xuất giá trong danh dự, nhà họ Kiều đã đặc biệt nhờ thợ thủ công làm riêng.
Chỉ riêng hoa văn khắc trên đó cũng đã mất hai tháng để hoàn thành.
Lâm Kiến Sinh không nỡ bỏ qua số tiền hơn hai trăm đồng, đang định lên tiếng, nhưng lại bị anh vợ nhà họ Kiều túm lấy cổ áo lôi lên.
"Tranh thủ bây giờ đồn công an chưa hết giờ làm việc, chúng ta đi tách hộ khẩu của Tiểu Kiều ra trước."
"Đi thôi."
Bà cụ Kiều xoa xoa đầu Lâm Tư Kiều, dặn dò:
"Lúc đi anh họ của cháu đã nói thêm, sau khi tách hộ khẩu cho cháu xong, tốt nhất cháu nên nhờ đồn công an làm cho một tờ giấy chứng nhận."
"Về sau cháu còn phải đến tòa soạn báo, đăng một thông báo cắt đứt quan hệ để đảm bảo an toàn hơn."
"Đừng quên rút hết tiền trong sổ tiết kiệm ra, gửi vào tài khoản của cháu."
"Vâng, bà ngoại cháu nhớ rồi."
"Đi đi, bà và các mợ của cháu sẽ đợi ở nhà."
Đợi khi bọn họ rời khỏi nhà, bà cụ Kiều ngay lập tức thay đổi thái độ, từ nhẹ nhàng bỗng trở nên nghiêm nghị.
"Còn ngồi bệt ở đó làm cái gì, không mau thu dọn đồ đạc rồi cút ra khỏi nơi này, ngồi đó đợi tôi phải mời mới chịu đi hay sao?"
Với loại phụ nữ tiểu nhân như Tần Hương Lan, bà cụ Kiều chỉ nhìn là đã thấy phiền.
Tần Hương Lan muốn thu dọn đồ đạc nhưng trong nhà bây giờ làm gì còn thứ gì thuộc về bọn họ nữa.
...
Ở bên kia.
Sau một buổi bận rộn từ sáng cho tới trưa, cuối cùng Lâm Tư Kiều cũng đã giải quyết xong mọi việc.
Giờ đây cô không chỉ có hộ khẩu riêng, mà còn có hơn một nghìn đồng tiết kiệm.
"Yên tâm, không quên đâu."
Cậu hai nhà họ Kiều lấy một cái đinh lớn từ trên tường xuống, chọc thẳng vào ngón tay cái của Lâm Kiến Sinh, rồi ấn mạnh vào giấy tờ cắt đứt quan hệ và thỏa thuận chia tài sản.
Nói là thỏa thuận chia tài sản, nhưng thực tế nhà Lâm Kiến Sinh năm người không được chia một cọng lông.
Tiền trợ cấp của mẹ Lâm bọn họ không có tư cách để tranh giành.
Còn căn nhà mà họ đang ở hiện tại cũng là nhà phúc lợi của nhà máy, quyền sở hữu thuộc về nhà máy cơ khí, sau này quyền sử dụng nhà chỉ thuộc về một mình Lâm Tư Kiều.
Trong nhà chỉ còn lại bộ nội thất là đáng giá nhất.
Năm đó để con gái có thể xuất giá trong danh dự, nhà họ Kiều đã đặc biệt nhờ thợ thủ công làm riêng.
Chỉ riêng hoa văn khắc trên đó cũng đã mất hai tháng để hoàn thành.
Lâm Kiến Sinh không nỡ bỏ qua số tiền hơn hai trăm đồng, đang định lên tiếng, nhưng lại bị anh vợ nhà họ Kiều túm lấy cổ áo lôi lên.
"Tranh thủ bây giờ đồn công an chưa hết giờ làm việc, chúng ta đi tách hộ khẩu của Tiểu Kiều ra trước."
"Đi thôi."
Bà cụ Kiều xoa xoa đầu Lâm Tư Kiều, dặn dò:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lúc đi anh họ của cháu đã nói thêm, sau khi tách hộ khẩu cho cháu xong, tốt nhất cháu nên nhờ đồn công an làm cho một tờ giấy chứng nhận."
"Về sau cháu còn phải đến tòa soạn báo, đăng một thông báo cắt đứt quan hệ để đảm bảo an toàn hơn."
"Đừng quên rút hết tiền trong sổ tiết kiệm ra, gửi vào tài khoản của cháu."
"Vâng, bà ngoại cháu nhớ rồi."
"Đi đi, bà và các mợ của cháu sẽ đợi ở nhà."
Đợi khi bọn họ rời khỏi nhà, bà cụ Kiều ngay lập tức thay đổi thái độ, từ nhẹ nhàng bỗng trở nên nghiêm nghị.
"Còn ngồi bệt ở đó làm cái gì, không mau thu dọn đồ đạc rồi cút ra khỏi nơi này, ngồi đó đợi tôi phải mời mới chịu đi hay sao?"
Với loại phụ nữ tiểu nhân như Tần Hương Lan, bà cụ Kiều chỉ nhìn là đã thấy phiền.
Tần Hương Lan muốn thu dọn đồ đạc nhưng trong nhà bây giờ làm gì còn thứ gì thuộc về bọn họ nữa.
...
Ở bên kia.
Sau một buổi bận rộn từ sáng cho tới trưa, cuối cùng Lâm Tư Kiều cũng đã giải quyết xong mọi việc.
Giờ đây cô không chỉ có hộ khẩu riêng, mà còn có hơn một nghìn đồng tiết kiệm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro