Niên Đại 70: Đá Bay Tra Nam, Lấy Soái Ca, Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Xé Rách Mặt Mũi...
Nhất Tiếu Khuynh Chanh
2024-11-20 18:30:04
Chưa kể, bà ấy còn kiêm luôn cả việc mổ lợn trong hợp tác xã Hạnh Phúc của bọn họ.
Một con lợn to hàng trăm cân một mình bà ấy còn có thể xử lý dễ dàng được nữa là, hai đứa nhãi con này muốn ngăn cản bà ấy, đúng là làm trò cười mà?
Bà ấy chỉ hơi dùng lực một chút, hai anh em bọn họ liền bị hất ra ngã xuống đất.
“Tránh ra chỗ khác, chuyện này không liên quan đến hai người.”
Lâm Thanh Thanh tức giận, liền lớn tiếng hét về phía Lâm Tư Kiều.
“Có phải chị bị điên rồi đúng không, ngày hôm qua chị đã lấy hết những thứ đáng giá trong nhà đi rồi.”
“Hôm nay lại dẫn những người thô lỗ này đến đây, không chỉ đánh ba, mà còn vu oan giá hoạ cho mẹ tôi.”
“Chị nhất định phải dày vò làm cho cái gia đình này tan nát, thì mới vui vẻ phải không?”
“Đúng vậy.” Lâm Tư Kiều rất thành thật gật đầu một cái.
Cô vẫn cần cân nhắc thêm về con đường tương lai, nhưng phương châm tổng thể sẽ không thay đổi.
Đó chính là: Hưởng thụ hiện tại, tuyệt đối không chịu đựng!
“Nhìn cái bộ dạng hiện tại của các người, tôi vui không để đâu cho hết.”
Ngón tay thon dài chỉ về phía hai anh em bọn họ.
“Mẹ các người không nói cho các người biết sao, người mà các người gọi là ba hơn mười năm nay, ông ta không phải là cha dượng của các người, mà là cha ruột của các người đấy.”
“Mày, cả mày nữa, đều là hai người bọn họ vụng trộm sinh ra.”
“Nói dễ nghe một chút thì hai người là con riêng, còn nói khó nghe thì chính là con hoang, hai người nói xem hai người có tư cách gì để mà sủa trước mặt của tôi.”
“Ngay cả người cha không biết xấu hổ và người mẹ ti tiện của hai người, cũng chỉ dám quỳ gối trước mặt mẹ tôi để nói chuyện.”
“Không, không phải như vậy!”
“Chị đừng có nói bậy!”
“Có phải là nói bậy hay không, chẳng phải chỉ cần hỏi một chút là sẽ rõ ràng hay sao.”
Trong mắt hai anh em bọn họ hiện lên vẻ hốt hoảng mà trước giờ chưa từng có.
“Mẹ, mẹ nói cho con biết đi.”
“Ba, rốt cuộc thì ba là ba dượng của con hay là… Ba ruột?”
Bí mật đã cất giấu mười mấy năm, cứ như vậy bị nói ra trước mặt biết bao nhiêu người.
Gương mặt Tần Hương Lan tỏ vẻ dữ tợn, ánh mắt cũng đầy âm độc nhìn về phía Lâm Tư Kiều.
“Có phải hay không thì cũng đâu có gì khác nhau, hai đứa đã gọi mười mấy năm rồi!”
Một con lợn to hàng trăm cân một mình bà ấy còn có thể xử lý dễ dàng được nữa là, hai đứa nhãi con này muốn ngăn cản bà ấy, đúng là làm trò cười mà?
Bà ấy chỉ hơi dùng lực một chút, hai anh em bọn họ liền bị hất ra ngã xuống đất.
“Tránh ra chỗ khác, chuyện này không liên quan đến hai người.”
Lâm Thanh Thanh tức giận, liền lớn tiếng hét về phía Lâm Tư Kiều.
“Có phải chị bị điên rồi đúng không, ngày hôm qua chị đã lấy hết những thứ đáng giá trong nhà đi rồi.”
“Hôm nay lại dẫn những người thô lỗ này đến đây, không chỉ đánh ba, mà còn vu oan giá hoạ cho mẹ tôi.”
“Chị nhất định phải dày vò làm cho cái gia đình này tan nát, thì mới vui vẻ phải không?”
“Đúng vậy.” Lâm Tư Kiều rất thành thật gật đầu một cái.
Cô vẫn cần cân nhắc thêm về con đường tương lai, nhưng phương châm tổng thể sẽ không thay đổi.
Đó chính là: Hưởng thụ hiện tại, tuyệt đối không chịu đựng!
“Nhìn cái bộ dạng hiện tại của các người, tôi vui không để đâu cho hết.”
Ngón tay thon dài chỉ về phía hai anh em bọn họ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mẹ các người không nói cho các người biết sao, người mà các người gọi là ba hơn mười năm nay, ông ta không phải là cha dượng của các người, mà là cha ruột của các người đấy.”
“Mày, cả mày nữa, đều là hai người bọn họ vụng trộm sinh ra.”
“Nói dễ nghe một chút thì hai người là con riêng, còn nói khó nghe thì chính là con hoang, hai người nói xem hai người có tư cách gì để mà sủa trước mặt của tôi.”
“Ngay cả người cha không biết xấu hổ và người mẹ ti tiện của hai người, cũng chỉ dám quỳ gối trước mặt mẹ tôi để nói chuyện.”
“Không, không phải như vậy!”
“Chị đừng có nói bậy!”
“Có phải là nói bậy hay không, chẳng phải chỉ cần hỏi một chút là sẽ rõ ràng hay sao.”
Trong mắt hai anh em bọn họ hiện lên vẻ hốt hoảng mà trước giờ chưa từng có.
“Mẹ, mẹ nói cho con biết đi.”
“Ba, rốt cuộc thì ba là ba dượng của con hay là… Ba ruột?”
Bí mật đã cất giấu mười mấy năm, cứ như vậy bị nói ra trước mặt biết bao nhiêu người.
Gương mặt Tần Hương Lan tỏ vẻ dữ tợn, ánh mắt cũng đầy âm độc nhìn về phía Lâm Tư Kiều.
“Có phải hay không thì cũng đâu có gì khác nhau, hai đứa đã gọi mười mấy năm rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro