[Niên Đại] Phú Bà Trùng Sinh, Nhàn Nhã Kiếm Tiền
Chương 26
2024-11-20 15:53:37
Việc kiếm tiền đòi hỏi phải có tầm nhìn, sự dũng cảm, vận may, tốt nhất là có thêm chút kinh nghiệm!
Ngay cả việc bán rau thôi cũng không phải ai cũng làm được, ít nhất trong thôn Lâm Gia này chỉ có gia đình bọn họ dám mang rau đến thành phố bán.
Chưa kể kinh doanh nào cũng có rủi ro, có người chấp nhận thua lỗ, có người thì không. Giống như Trương Thúy Anh biết được một xe rau chỉ có giá năm đồng, cộng thêm chi phí thuê máy cày là chín đồng, dù không nhiều nhưng bà vẫn có thể chịu được lỗ.
Trong khi đó, có nhiều gia đình khác trong thôn nếu có người trong nhà ốm cũng không mua nổi một liều thuốc hạ sốt, bọn họ làm sao có thể gánh được rủi ro lớn đến vậy?
Lâm Tĩnh chợt nhớ đến một chuyện xảy ra vào thời điểm này trong quá khứ, "Cụ thể ngày nào thì em không nhớ rõ, nhưng khoảng thời gian này, Lâm Nhị Sơn ở đầu thôn Đông sẽ bắt được một con lợn rừng."
"Thời điểm đó anh Lâm Trung đã bỏ ra ba trăm đồng mua con lợn rừng này rồi đem lên huyện bán, chỉ là trên đường về lại gặp phải cướp, bị bọn chúng cướp sạch tiền, còn bị đánh đến mức nằm liệt giường đến tận Tết, cuối cùng chân của anh ta cũng bị què."
Lâm Trung là con trai cả của chú hai Lâm Viễn, anh ta khỏe mạnh và có sức lực, vậy mà cũng không đọ nổi bọn cướp, đủ thấy chúng hung hãn đến mức nào.
"Cho dù sau đó bọn cướp cũng không hoành hành được lâu trước khi bị công an bắt, nhưng anh Lâm Trung cũng phải chịu thiệt cả đời." Lâm Tĩnh nói tiếp.
Cũng vì chuyện con trai cả bị tàn tật, chú hai mới bị giữ chân lại ở thôn Lâm Gia lâu nhất.
Lâm Vân im lặng, trong lòng tự hỏi nếu mình gặp tình huống như vậy thì sẽ làm thế nào?
Kiếm tiền không dễ dàng như vậy, Lâm Vân lại lần nữa tự nhủ— nghe lời em gái, phải luôn nghe lời em gái!
Không ngờ ngày hôm sau, một con lợn rừng lại đứng ngay trước cửa nhà họ.
Nếu không phải đã nghe em gái kể về chuyện này, chắc chắn Lâm Vân đã vui vẻ nhận ngay con lợn rừng này, làm sao có thể bỏ qua cơ hội phát tài được chứ?
Nhưng em gái đã kể trước về chuyện đó, con lợn rừng này lại chính là do Lâm Nhị Sơn bắt được.
Hôm nay, sau khi đánh được con lợn rừng, Lâm Nhị Sơn không nghĩ nhiều mà mang thẳng đến nhà Lâm Vân.
"Con lợn to thế này, tôi sợ là không bán được..." Lâm Vân không cần suy nghĩ nhiều cũng định từ chối ngay, anh ta không muốn bị bọn cướp tấn công giữa đường.
"Lâm Vân, con lợn này nặng ít nhất cũng ba trăm cân, tôi tính giá ba trăm đồng, anh thấy được không?"
Nhà Lâm Nhị Sơn rất nghèo, đến mức bị sốt cũng không dám mua thuốc hạ sốt, hôm nay bắt được con lợn rừng quả là may mắn trời cho, vậy nên không để ý đến việc Lâm Vân từ chối.
Ngay cả việc bán rau thôi cũng không phải ai cũng làm được, ít nhất trong thôn Lâm Gia này chỉ có gia đình bọn họ dám mang rau đến thành phố bán.
Chưa kể kinh doanh nào cũng có rủi ro, có người chấp nhận thua lỗ, có người thì không. Giống như Trương Thúy Anh biết được một xe rau chỉ có giá năm đồng, cộng thêm chi phí thuê máy cày là chín đồng, dù không nhiều nhưng bà vẫn có thể chịu được lỗ.
Trong khi đó, có nhiều gia đình khác trong thôn nếu có người trong nhà ốm cũng không mua nổi một liều thuốc hạ sốt, bọn họ làm sao có thể gánh được rủi ro lớn đến vậy?
Lâm Tĩnh chợt nhớ đến một chuyện xảy ra vào thời điểm này trong quá khứ, "Cụ thể ngày nào thì em không nhớ rõ, nhưng khoảng thời gian này, Lâm Nhị Sơn ở đầu thôn Đông sẽ bắt được một con lợn rừng."
"Thời điểm đó anh Lâm Trung đã bỏ ra ba trăm đồng mua con lợn rừng này rồi đem lên huyện bán, chỉ là trên đường về lại gặp phải cướp, bị bọn chúng cướp sạch tiền, còn bị đánh đến mức nằm liệt giường đến tận Tết, cuối cùng chân của anh ta cũng bị què."
Lâm Trung là con trai cả của chú hai Lâm Viễn, anh ta khỏe mạnh và có sức lực, vậy mà cũng không đọ nổi bọn cướp, đủ thấy chúng hung hãn đến mức nào.
"Cho dù sau đó bọn cướp cũng không hoành hành được lâu trước khi bị công an bắt, nhưng anh Lâm Trung cũng phải chịu thiệt cả đời." Lâm Tĩnh nói tiếp.
Cũng vì chuyện con trai cả bị tàn tật, chú hai mới bị giữ chân lại ở thôn Lâm Gia lâu nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Vân im lặng, trong lòng tự hỏi nếu mình gặp tình huống như vậy thì sẽ làm thế nào?
Kiếm tiền không dễ dàng như vậy, Lâm Vân lại lần nữa tự nhủ— nghe lời em gái, phải luôn nghe lời em gái!
Không ngờ ngày hôm sau, một con lợn rừng lại đứng ngay trước cửa nhà họ.
Nếu không phải đã nghe em gái kể về chuyện này, chắc chắn Lâm Vân đã vui vẻ nhận ngay con lợn rừng này, làm sao có thể bỏ qua cơ hội phát tài được chứ?
Nhưng em gái đã kể trước về chuyện đó, con lợn rừng này lại chính là do Lâm Nhị Sơn bắt được.
Hôm nay, sau khi đánh được con lợn rừng, Lâm Nhị Sơn không nghĩ nhiều mà mang thẳng đến nhà Lâm Vân.
"Con lợn to thế này, tôi sợ là không bán được..." Lâm Vân không cần suy nghĩ nhiều cũng định từ chối ngay, anh ta không muốn bị bọn cướp tấn công giữa đường.
"Lâm Vân, con lợn này nặng ít nhất cũng ba trăm cân, tôi tính giá ba trăm đồng, anh thấy được không?"
Nhà Lâm Nhị Sơn rất nghèo, đến mức bị sốt cũng không dám mua thuốc hạ sốt, hôm nay bắt được con lợn rừng quả là may mắn trời cho, vậy nên không để ý đến việc Lâm Vân từ chối.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro