[Niên Đại] Phú Bà Trùng Sinh, Nhàn Nhã Kiếm Tiền

Chương 27

2024-11-20 15:53:37

"Nhưng mà… tôi không có đủ tiền đâu." Lâm Vân không muốn dính vào vụ này vì nguy cơ quá lớn.

"Không sao, tôi sẽ cho anh nợ trước." Lâm Nhị Sơn hớn hở.

Xung quanh nhiều người dân trong thôn kéo đến xem, ai cũng khen Lâm Nhị Sơn may mắn, cho rằng nhà anh ta sắp đổi đời, có thể năm tới lấy vợ được rồi.

Nhà anh ta nghèo từ thời ông bà nội, đến đời cha mẹ vẫn không khá hơn, năm nay Lâm Nhị Sơn đã hai mươi lăm tuổi mà vẫn chưa kết hôn, trong mắt dân thôn là kiểu người chắc chắn phải sống độc thân cả đời, hiện nay thì cơ hội đã đến.

Lâm Vân cũng hiểu rõ tình cảnh của gia đình bọn họ, vậy nên lời từ chối của anh ta cứ quay vòng trong đầu, không nỡ nói thẳng, chỉ đành quay sang nhìn em gái cầu cứu bằng gương mặt khổ sở.

Kiếp trước Lâm Nhị Sơn nhận được ba trăm đồng, một mình ra ngoài làm ăn. Nghe nói sau này anh ta đã đạt được thành công và thường xuyên giúp đỡ người trong thôn. Lâm Tĩnh nghĩ có thể kéo anh ta cùng làm ăn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm Tĩnh nói: “Anh Lâm Nhị Sơn, chuyện là thế này. Chắc anh cũng thấy rồi, nhà em mới bắt đầu học cách bán rau, chỉ làm những công việc nhỏ lẻ, kiếm vài đồng lẻ thôi. Con lợn rừng lớn thế này, nhà em trước giờ chưa bao giờ bán qua.”

“Thế tôi chỉ lấy của các em 280 đồng thôi. Con lợn rừng to như thế này, các em chắc chắn kiếm được tiền mà.” Lâm Nhị Sơn hiểu ý của bọn họ. Số tiền lớn như vậy có thể mang lại rủi ro, nhưng bản thân anh ta cũng không biết ai có thể mua con lợn lớn thế này. Không đổi được tiền thì chẳng lẽ tự mình ăn hết sao?

“Em không có ý ép giá đâu, thực sự là nhà em mấy ngày nay kiếm được chưa bằng nửa con lợn rừng này, cũng sợ lỗ lắm.” Lâm Tĩnh mở to mắt, giả vờ đáng thương.

Giấu giàu luôn là nguyên tắc vàng. Người trong thôn đều nghĩ bán rau chẳng kiếm được mấy đồng là chuyện bình thường, một tháng kiếm được mười, hai mươi đồng là may rồi, làm sao so được với con lợn rừng?

Chưa đợi anh ta nói gì thêm, Lâm Tĩnh đã đưa ra đề nghị của mình: “Anh xem thế này có được không? Chúng ta đi tìm người mua, nhưng anh phải đi cùng chúng em để bán. Chúng ta từ từ bán, nếu không bán được 350 đồng thì toàn bộ số tiền thuộc về anh. Nhưng nếu bán được nhiều hơn, thì bất cứ số tiền nào vượt quá ba trăm năm mươi đồng sẽ thuộc về em và anh trai em.”

Cách này khá tốt. Ít nhất thì rủi ro của ba trăm đồng này sẽ được chia đều. Lâm Nhị Sơn cũng là người khỏe mạnh, nếu như ở kiếp trước Lâm Trung bị cướp một mình, thì ba người bọn họ cùng hành động sẽ không dễ bị cướp. Dù có bị cướp thì mất mát cũng không phải của riêng mình anh ta.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Niên Đại] Phú Bà Trùng Sinh, Nhàn Nhã Kiếm Tiền

Số ký tự: 0