[Niên Đại] Phú Bà Trùng Sinh, Nhàn Nhã Kiếm Tiền
Chương 34
2024-11-20 15:53:37
“Nếu vậy, hôm nay sao cháu lại đến? Cháu không sợ bị trả thù à?” Sự nghi ngờ trong lòng Bạch Khải Minh tuy có giảm đi vài phần, nhưng vẫn còn.
Dù cô bé đã mười bảy tuổi, nhưng nói rõ ràng như vậy, cứ như là đã tính toán từ trước.
“Cháu cũng sợ.” Lâm Tĩnh không che giấu mục đích của mình: “Nhưng hôm nay chúng cháu đã bán một con lợn rừng, có thể bọn chúng sẽ nghe được tin và đến cướp. Cháu mong chú có thể cử người theo dõi chúng cháu, nhân cơ hội bắt bọn chúng.”
Bạch Khải Minh: …
Hóa ra cô đang mắc chứng hoang tưởng bị hại?
Ông ta nghiêm nghị nói: “Đây là cục công an, chúng tôi không phải vệ sĩ của cháu.”
Lâm Tĩnh lắc đầu: “Chúng cháu có thể tự bảo vệ mình, chỉ là muốn nhân cơ hội này để trừ hại cho dân.”
Sợ đối phương nghĩ mình còn nhỏ bịa chuyện, cô bổ sung: “Phó Tiểu Hổ là cháu của Lý Thuần, chú có thể hỏi thăm một chút sẽ biết. Chú cũng có thể âm thầm kiểm tra các báo cáo vụ án ở trấn Chu Sơn trong hai năm qua. Dù không truyền đến cục công an thành phố, nhưng chỉ cần gọi một cú điện thoại là có thể biết ngay.”
Trong lòng Bạch Khải Minh hơi động đậy.
“Chú Bạch, cơ hội thăng chức cháu đã đưa cho chú rồi. Có nắm lấy được cơ hội để sớm đoàn tụ với gia đình hay không, tất cả phụ thuộc vào chú thôi.” Lâm Tĩnh nói xong, cố tình im lặng một lúc.
“Chú Bạch.”
Trong lúc nói chuyện, một người đàn ông cao lớn bước vào. Anh không mặc cảnh phục, nhìn có vẻ không phải là người của đồn công an, cao ít nhất một mét tám. Dù mặc áo bông dày nhưng anh vẫn không hề trông lụm thụm chút nào.
Người này dường như cũng để ý đến cô, quay đầu nhìn cô một cái.
Lâm Tĩnh tự nhủ mình đã sống lại một đời, không thể có kiểu suy nghĩ lãng mạn nữa. Nhưng cô vẫn không thể ngăn được trái tim mình đập loạn nhịp.
Thân hình cao ráo kết hợp với khuôn mặt anh tuấn, ngũ quan rõ ràng với đôi mắt sâu thẳm, tựa như đã trải qua nhiều thăng trầm nhưng vẫn có chút ngây thơ. Anh thật khiến người khác không thể rời mắt.
Tần Tử Xuyên biết mình đẹp trai, nhưng ít gặp cô gái nào nhìn mình trân trối như thế. Rõ ràng cô ăn mặc kiểu thôn quê nhưng lại không hề có vẻ ngượng ngùng như người nhà quê lần đầu lên thành phố, đôi mắt cô ấy thậm chí còn sáng lấp lánh.
Anh vô thức mỉm cười hỏi: “Hửm… đẹp lắm à?”
“Đẹp.” Lâm Tĩnh đáp mà không nghĩ ngợi gì.
Một lát sau cô mới nhận ra mình hơi lỡ lời, vội vàng nói: “Xin lỗi, thất lễ rồi, nhưng anh thực sự rất đẹp trai.”
Thú vị đấy, đôi mắt Tần Tử Xuyên thoáng chút tối lại, cô gái này nói chuyện theo cách rất khác với những người ở đây. “Em đến để báo án à?”
Dù cô bé đã mười bảy tuổi, nhưng nói rõ ràng như vậy, cứ như là đã tính toán từ trước.
“Cháu cũng sợ.” Lâm Tĩnh không che giấu mục đích của mình: “Nhưng hôm nay chúng cháu đã bán một con lợn rừng, có thể bọn chúng sẽ nghe được tin và đến cướp. Cháu mong chú có thể cử người theo dõi chúng cháu, nhân cơ hội bắt bọn chúng.”
Bạch Khải Minh: …
Hóa ra cô đang mắc chứng hoang tưởng bị hại?
Ông ta nghiêm nghị nói: “Đây là cục công an, chúng tôi không phải vệ sĩ của cháu.”
Lâm Tĩnh lắc đầu: “Chúng cháu có thể tự bảo vệ mình, chỉ là muốn nhân cơ hội này để trừ hại cho dân.”
Sợ đối phương nghĩ mình còn nhỏ bịa chuyện, cô bổ sung: “Phó Tiểu Hổ là cháu của Lý Thuần, chú có thể hỏi thăm một chút sẽ biết. Chú cũng có thể âm thầm kiểm tra các báo cáo vụ án ở trấn Chu Sơn trong hai năm qua. Dù không truyền đến cục công an thành phố, nhưng chỉ cần gọi một cú điện thoại là có thể biết ngay.”
Trong lòng Bạch Khải Minh hơi động đậy.
“Chú Bạch, cơ hội thăng chức cháu đã đưa cho chú rồi. Có nắm lấy được cơ hội để sớm đoàn tụ với gia đình hay không, tất cả phụ thuộc vào chú thôi.” Lâm Tĩnh nói xong, cố tình im lặng một lúc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chú Bạch.”
Trong lúc nói chuyện, một người đàn ông cao lớn bước vào. Anh không mặc cảnh phục, nhìn có vẻ không phải là người của đồn công an, cao ít nhất một mét tám. Dù mặc áo bông dày nhưng anh vẫn không hề trông lụm thụm chút nào.
Người này dường như cũng để ý đến cô, quay đầu nhìn cô một cái.
Lâm Tĩnh tự nhủ mình đã sống lại một đời, không thể có kiểu suy nghĩ lãng mạn nữa. Nhưng cô vẫn không thể ngăn được trái tim mình đập loạn nhịp.
Thân hình cao ráo kết hợp với khuôn mặt anh tuấn, ngũ quan rõ ràng với đôi mắt sâu thẳm, tựa như đã trải qua nhiều thăng trầm nhưng vẫn có chút ngây thơ. Anh thật khiến người khác không thể rời mắt.
Tần Tử Xuyên biết mình đẹp trai, nhưng ít gặp cô gái nào nhìn mình trân trối như thế. Rõ ràng cô ăn mặc kiểu thôn quê nhưng lại không hề có vẻ ngượng ngùng như người nhà quê lần đầu lên thành phố, đôi mắt cô ấy thậm chí còn sáng lấp lánh.
Anh vô thức mỉm cười hỏi: “Hửm… đẹp lắm à?”
“Đẹp.” Lâm Tĩnh đáp mà không nghĩ ngợi gì.
Một lát sau cô mới nhận ra mình hơi lỡ lời, vội vàng nói: “Xin lỗi, thất lễ rồi, nhưng anh thực sự rất đẹp trai.”
Thú vị đấy, đôi mắt Tần Tử Xuyên thoáng chút tối lại, cô gái này nói chuyện theo cách rất khác với những người ở đây. “Em đến để báo án à?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro