Niên Đại Văn: Hàng Ngày Nuôi Bé Con Ở Đại Viện
Chương 49
Thất Tinh Trà
2024-10-24 22:45:01
“Cố Hi Hàn, Cố Hi Hàn, Cố Hi Hàn———con———con của em———-”
Hứa Thảo Nha không ngừng lẩm bẩm trong miệng, mí mắt cô quá nặng, dù có cố gắng thế nào cũng không thể mở mắt ra được, không mở mắt ra được thì làm sao nhìn thấy Cố Hi Hàn? Nói cho anh biết, con của cô, phải bảo vệ con của cô cho tốt.
“Bác, nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hãy cứu cô ấy trước.”
Bên tai Hứa Thảo Nha truyền đến giọng nói trầm thấp của Cố Hi Hàn.
“Nhưng mà———nếu như Thảo Nha cứ hôn mê không tỉnh, Hi Hàn, đứa bé là vô tội.”
Trương Mỹ Lan nhỏ giọng khuyên nhủ.
“Cô ấy cũng là vô tội, năm đó mẹ con cũng có thể lựa chọn sống sót mà phải không?”
Trương Mỹ Lan nhìn Cố Hi Hàn đã hạ quyết tâm, thở dài một hơi.
Bà không ngăn cản Cố Hi Hàn ký tên lên tờ giấy quyết định giữ mẹ hay giữ con kia nữa.
Nếu như lúc này cháu dâu đang ngất xỉu tỉnh lại trách bà, vậy thì cứ trách đi.
Nhưng Hứa Thảo Nha trong cơn mê man không muốn, cô gào thét: “Con, Cố Hi Hàn, giữ con!”
Sao anh có thể, sao có thể nói như vậy.
Đó là con của anh và cô, là sợi dây liên kết duy nhất giữa hai người.
Hai người đứng bên ngoài phòng sinh nghe thấy tiếng hét gào thét của Hứa Thảo Nha, trên khuôn mặt đầy sầu muộn của hai người lóe lên tia vui mừng, Trương Mỹ Lan chạy như bay vào phòng sinh, bà muốn tranh giành một phen, năm đó bà không giữ được mạng của Trần Oánh, trong lòng bà rất áy náy.
Người nhà họ Cố lo lắng chờ đợi bên ngoài phòng sinh.
Trong tay Cố Trọng Sơn còn đang ôm một cái nồi đất, bên trong hầm canh ông mang về cho Hứa Thảo Nha, là canh gà khó có được. Ông vui vẻ trở về nhà, vừa mới đi đến cổng khu tập thể đã bị lính gác thông báo trong nhà xảy ra chuyện, nhà ông bị trộm, cháu dâu bị người ta đẩy ngã trong vũng máu, đã được xe của khu tập thể đưa đến bệnh viện rồi.
Sao lại bị trộm chứ? Trong khu tập thể sao có thể có trộm được?
Ông không nghĩ ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Hi Lệ trắng bệch, liên tục đánh vào người anh trai mình, miệng nói: “Em đã nói với anh rồi, bảo anh mau chóng trở về, anh lại không nghe, nếu như anh về sớm một chút, sao chị ấy có thể gặp phải trộm được.”
Lời nói rất vô lý, Cố Hi Hàn đứng im tại chỗ, mặc cho em gái trút giận.
Cố Hi Mỹ an ủi Tạ Vân Vận đang tự trách bản thân khóc ngất trong lòng: “Bà, bà đừng nghĩ nhiều nữa, chuyện này ai cũng không thể ngờ tới được.”
Nghĩ đến từng chuyện nhỏ nhặt của Hứa Thảo Nha sau khi đến nhà, trong lòng cô ấy cũng đau nhói, năm đó cô ấy đã tận mắt chứng kiến dì hai bụng mang dạ chửa ngã trên đất, bà cô lại càng———tận mắt chứng kiến con dâu và cháu dâu gặp phải tình huống giống nhau.
Làm sao bà có thể chịu đựng nổi?
Còn có Hi Hàn, Hi Lệ, làm sao bọn họ có thể chịu đựng được đả kích lần nữa.
Trong phòng sinh, Trương Mỹ Lan vỗ vỗ mặt Hứa Thảo Nha, nói bên tai cô: “Thảo Nha, bác nói cho cháu biết, cháu muốn sinh đứa bé trong bụng ra, thì mau tỉnh lại cho bác, nếu không———Hi Hàn nói, cậu ấy muốn giữ mạng của cháu.”
Hứa Thảo Nha nghe thấy lời Trương Mỹ Lan nói.
Ba đứa con của cô, sao có thể không cần.
“Bác———bác, giữ con, cầu xin bác giữ con.” Hứa Thảo Nha nắm chặt ga giường dưới thân, dùng hết sức lực toàn thân gầm lên một câu.
“Được———được.”
Trương Mỹ Lan lau nước mắt trên mặt, nói với đồng nghiệp bên cạnh: “Nhanh lên, mọi người chuẩn bị đi.”
Nhân viên y tế trong phòng sinh lập tức hành động.
Để cho Hứa Thảo Nha không phân tâm, lại một lần nữa hôn mê bất tỉnh, Trương Mỹ Lan nắm chặt tay cô, liên tục nói bên tai cô: “Thảo Nha, chẳng phải cháu muốn gặp Hi Hàn sao, bây giờ cậu ấy đang ở ngay bên ngoài. Thảo Nha, cháu không thể ngủ, ngủ rồi sẽ không gặp được Hi Hàn và các con nữa. Thảo Nha, cháu làm nhiều quần áo trẻ con như vậy, còn chưa nhìn thấy bọn nhỏ mặc vào đâu, sao có thể ngủ được. Thảo Nha, cổ tử cung của cháu đã mở hết rồi, cháu cố gắng thêm chút nữa được không?”
“Bác, bụng cháu đau quá, đau quá———”
Hứa Thảo Nha không ngừng lẩm bẩm trong miệng, mí mắt cô quá nặng, dù có cố gắng thế nào cũng không thể mở mắt ra được, không mở mắt ra được thì làm sao nhìn thấy Cố Hi Hàn? Nói cho anh biết, con của cô, phải bảo vệ con của cô cho tốt.
“Bác, nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hãy cứu cô ấy trước.”
Bên tai Hứa Thảo Nha truyền đến giọng nói trầm thấp của Cố Hi Hàn.
“Nhưng mà———nếu như Thảo Nha cứ hôn mê không tỉnh, Hi Hàn, đứa bé là vô tội.”
Trương Mỹ Lan nhỏ giọng khuyên nhủ.
“Cô ấy cũng là vô tội, năm đó mẹ con cũng có thể lựa chọn sống sót mà phải không?”
Trương Mỹ Lan nhìn Cố Hi Hàn đã hạ quyết tâm, thở dài một hơi.
Bà không ngăn cản Cố Hi Hàn ký tên lên tờ giấy quyết định giữ mẹ hay giữ con kia nữa.
Nếu như lúc này cháu dâu đang ngất xỉu tỉnh lại trách bà, vậy thì cứ trách đi.
Nhưng Hứa Thảo Nha trong cơn mê man không muốn, cô gào thét: “Con, Cố Hi Hàn, giữ con!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sao anh có thể, sao có thể nói như vậy.
Đó là con của anh và cô, là sợi dây liên kết duy nhất giữa hai người.
Hai người đứng bên ngoài phòng sinh nghe thấy tiếng hét gào thét của Hứa Thảo Nha, trên khuôn mặt đầy sầu muộn của hai người lóe lên tia vui mừng, Trương Mỹ Lan chạy như bay vào phòng sinh, bà muốn tranh giành một phen, năm đó bà không giữ được mạng của Trần Oánh, trong lòng bà rất áy náy.
Người nhà họ Cố lo lắng chờ đợi bên ngoài phòng sinh.
Trong tay Cố Trọng Sơn còn đang ôm một cái nồi đất, bên trong hầm canh ông mang về cho Hứa Thảo Nha, là canh gà khó có được. Ông vui vẻ trở về nhà, vừa mới đi đến cổng khu tập thể đã bị lính gác thông báo trong nhà xảy ra chuyện, nhà ông bị trộm, cháu dâu bị người ta đẩy ngã trong vũng máu, đã được xe của khu tập thể đưa đến bệnh viện rồi.
Sao lại bị trộm chứ? Trong khu tập thể sao có thể có trộm được?
Ông không nghĩ ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Hi Lệ trắng bệch, liên tục đánh vào người anh trai mình, miệng nói: “Em đã nói với anh rồi, bảo anh mau chóng trở về, anh lại không nghe, nếu như anh về sớm một chút, sao chị ấy có thể gặp phải trộm được.”
Lời nói rất vô lý, Cố Hi Hàn đứng im tại chỗ, mặc cho em gái trút giận.
Cố Hi Mỹ an ủi Tạ Vân Vận đang tự trách bản thân khóc ngất trong lòng: “Bà, bà đừng nghĩ nhiều nữa, chuyện này ai cũng không thể ngờ tới được.”
Nghĩ đến từng chuyện nhỏ nhặt của Hứa Thảo Nha sau khi đến nhà, trong lòng cô ấy cũng đau nhói, năm đó cô ấy đã tận mắt chứng kiến dì hai bụng mang dạ chửa ngã trên đất, bà cô lại càng———tận mắt chứng kiến con dâu và cháu dâu gặp phải tình huống giống nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Làm sao bà có thể chịu đựng nổi?
Còn có Hi Hàn, Hi Lệ, làm sao bọn họ có thể chịu đựng được đả kích lần nữa.
Trong phòng sinh, Trương Mỹ Lan vỗ vỗ mặt Hứa Thảo Nha, nói bên tai cô: “Thảo Nha, bác nói cho cháu biết, cháu muốn sinh đứa bé trong bụng ra, thì mau tỉnh lại cho bác, nếu không———Hi Hàn nói, cậu ấy muốn giữ mạng của cháu.”
Hứa Thảo Nha nghe thấy lời Trương Mỹ Lan nói.
Ba đứa con của cô, sao có thể không cần.
“Bác———bác, giữ con, cầu xin bác giữ con.” Hứa Thảo Nha nắm chặt ga giường dưới thân, dùng hết sức lực toàn thân gầm lên một câu.
“Được———được.”
Trương Mỹ Lan lau nước mắt trên mặt, nói với đồng nghiệp bên cạnh: “Nhanh lên, mọi người chuẩn bị đi.”
Nhân viên y tế trong phòng sinh lập tức hành động.
Để cho Hứa Thảo Nha không phân tâm, lại một lần nữa hôn mê bất tỉnh, Trương Mỹ Lan nắm chặt tay cô, liên tục nói bên tai cô: “Thảo Nha, chẳng phải cháu muốn gặp Hi Hàn sao, bây giờ cậu ấy đang ở ngay bên ngoài. Thảo Nha, cháu không thể ngủ, ngủ rồi sẽ không gặp được Hi Hàn và các con nữa. Thảo Nha, cháu làm nhiều quần áo trẻ con như vậy, còn chưa nhìn thấy bọn nhỏ mặc vào đâu, sao có thể ngủ được. Thảo Nha, cổ tử cung của cháu đã mở hết rồi, cháu cố gắng thêm chút nữa được không?”
“Bác, bụng cháu đau quá, đau quá———”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro