Niên Đại Văn: Hàng Ngày Nuôi Bé Con Ở Đại Viện
Chương 50
Thất Tinh Trà
2024-10-24 22:45:01
Còn đau hơn so với lúc cô ngã trong sân, đau đến mức cô thở cũng khó khăn, cô cắn chặt miếng vải Trương Mỹ Lan nhét vào miệng, trên mặt, cổ, không ngừng toát ra từng giọt mồ hôi lớn, cô đã cố gắng hết sức rồi, ga giường dưới thân cũng bị cô nắm đến nhăn nhúm———
“Thảo Nha, cố lên, cố gắng thêm chút nữa, nhìn thấy rồi———đã nhìn thấy đầu em bé rồi.” Trương Mỹ Lan vừa lau mồ hôi cho cô, vừa kích động nói bên tai cô.
Nếu có thể, bà cũng muốn tự tay nghênh đón đứa nhỏ chào đời.
Nhưng bà đã đồng ý với Cố Hi Hàn, phải canh chừng Hứa Thảo Nha cho tốt. Nếu như cô xảy ra chuyện gì, mẹ ở nhà sợ là sẽ áy náy cả đời, còn cả Cố Hi Hàn nữa, có phải cũng sẽ giống như bố anh, cả đời canh cánh trong lòng hay không———
Bà cũng không muốn nhìn thấy, Thảo Nha tuổi còn trẻ đã mất mạng.
Rõ ràng con bé đáng yêu, hiểu chuyện, ngoan ngoãn lại biết điều như vậy, tại sao ông trời lại nhẫn tâm với con bé như vậy.
“Thế nào rồi?” Trương Mỹ Lan hỏi đồng nghiệp đang đỡ đẻ.
Trả lời cô là một mảnh im lặng.
Bà nhìn thấy trong tay một đồng nghiệp đang bế một đứa bé, toàn thân hơi tím tái, cứ yên lặng như vậy, ngoan ngoãn nằm trong tay đồng nghiệp.
Chẳng lẽ———chuyện bà không muốn nhìn thấy nhất, vẫn là xảy ra rồi sao?
Trương Mỹ Lan ôm lấy cơ thể nhỏ bé kia vào lòng, bảo đồng nghiệp qua chăm sóc Hứa Thảo Nha, bà không muốn bỏ cuộc, trước kia bà cũng từng gặp không ít đứa trẻ sinh ra không có sức sống, nhưng mà có kỳ tích, rất nhiều kỳ tích, đều xảy ra trong phòng sinh này.
Mọi biện pháp cấp cứu mà cô biết trong đời này, đều được bà dùng hết lên cơ thể nhỏ bé kia———
Nghe thấy tiếng Hứa Thảo Nha bên tai không ngừng gào thét, tim bà như bị ai đó bóp nghẹn, trong lòng không ngừng cầu nguyện: “Đứa bé ngoan, con mau khóc đi, mau khóc đi, đừng dọa bác, con động đậy một chút được không?”
“Oe———oe———” Một tiếng khóc trẻ con vang dội vang lên khắp phòng sinh.
Trương Mỹ Lan nhìn đứa nhỏ vừa mới được đưa ra từ trong bụng Hứa Thảo Nha đang vung tay múa chân trong lòng đồng nghiệp, bà lại khóc.
Vừa vui mừng vì sinh mệnh mới ra đời, lại vừa thương xót cho sinh mệnh trong lòng mình.
Bà tiếp tục dùng tất cả những biện pháp cấp cứu mà bà biết trên người đứa bé, cuối cùng, bà bất lực buông hai tay xuống.
Cô nhận lấy đứa bé tràn đầy sức sống kia, đứng bên cạnh đứa bé trông vô cùng yếu ớt kia, lại quay đầu nhìn Hứa Thảo Nha vẫn đang gào thét, lúc này, bà cảm thấy ít nhất cũng nên để đứa bé và Thảo Nha tạm biệt một lần.
Dù sao nó cũng là do con bé liều mạng sinh ra.
Trương Mỹ Lan đặt đứa nhỏ đang “oe oe” khóc lên giường trẻ sơ sinh, bà nhẹ nhàng bế đứa bé không còn chút sức sống trong lòng lên, đặt lên ngực trái của Hứa Thảo Nha, nơi đó có nhịp tim quen thuộc nhất với nó, còn có hơi thở khiến cho nó an toàn nhất———
“Bác, con làm sao vậy?” Hứa Thảo Nha cúi đầu nhìn cơ thể nhỏ bé mềm mại nằm im thin thít trên ngực mình, nghiến răng sốt ruột hỏi.
“Nó———nó ngủ rồi.” Trương Mỹ Lan nhỏ giọng nói.
Cơn đau bụng lại ập đến, khiến Hứa Thảo Nha không còn tâm trí nào để ý đến ý tứ trong lời nói của Trương Mỹ Lan nữa, cô lại bắt đầu không ngừng gào thét———
“Oe oe———” Lại một lần nữa tiếng khóc trẻ con vang vọng khắp phòng sinh, Hứa Thảo Nha cũng kiệt sức ngất đi, Trương Mỹ Lan lặng lẽ bế cơ thể nhỏ bé mềm mại đang nằm trên ngực cô lên, bà muốn ôm nó ra ngoài cho người nhà nhìn một chút.
Cũng coi như là tạm biệt.
Cơ thể nhỏ bé dựa vào lòng bà, bà lấy một cái chăn mỏng bọc nó lại, sau khi đồng nghiệp thông báo Hứa Thảo Nha không sao, bà yên tâm đi ra khỏi phòng sinh.
“Đây———”
“Thảo Nha, cố lên, cố gắng thêm chút nữa, nhìn thấy rồi———đã nhìn thấy đầu em bé rồi.” Trương Mỹ Lan vừa lau mồ hôi cho cô, vừa kích động nói bên tai cô.
Nếu có thể, bà cũng muốn tự tay nghênh đón đứa nhỏ chào đời.
Nhưng bà đã đồng ý với Cố Hi Hàn, phải canh chừng Hứa Thảo Nha cho tốt. Nếu như cô xảy ra chuyện gì, mẹ ở nhà sợ là sẽ áy náy cả đời, còn cả Cố Hi Hàn nữa, có phải cũng sẽ giống như bố anh, cả đời canh cánh trong lòng hay không———
Bà cũng không muốn nhìn thấy, Thảo Nha tuổi còn trẻ đã mất mạng.
Rõ ràng con bé đáng yêu, hiểu chuyện, ngoan ngoãn lại biết điều như vậy, tại sao ông trời lại nhẫn tâm với con bé như vậy.
“Thế nào rồi?” Trương Mỹ Lan hỏi đồng nghiệp đang đỡ đẻ.
Trả lời cô là một mảnh im lặng.
Bà nhìn thấy trong tay một đồng nghiệp đang bế một đứa bé, toàn thân hơi tím tái, cứ yên lặng như vậy, ngoan ngoãn nằm trong tay đồng nghiệp.
Chẳng lẽ———chuyện bà không muốn nhìn thấy nhất, vẫn là xảy ra rồi sao?
Trương Mỹ Lan ôm lấy cơ thể nhỏ bé kia vào lòng, bảo đồng nghiệp qua chăm sóc Hứa Thảo Nha, bà không muốn bỏ cuộc, trước kia bà cũng từng gặp không ít đứa trẻ sinh ra không có sức sống, nhưng mà có kỳ tích, rất nhiều kỳ tích, đều xảy ra trong phòng sinh này.
Mọi biện pháp cấp cứu mà cô biết trong đời này, đều được bà dùng hết lên cơ thể nhỏ bé kia———
Nghe thấy tiếng Hứa Thảo Nha bên tai không ngừng gào thét, tim bà như bị ai đó bóp nghẹn, trong lòng không ngừng cầu nguyện: “Đứa bé ngoan, con mau khóc đi, mau khóc đi, đừng dọa bác, con động đậy một chút được không?”
“Oe———oe———” Một tiếng khóc trẻ con vang dội vang lên khắp phòng sinh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Mỹ Lan nhìn đứa nhỏ vừa mới được đưa ra từ trong bụng Hứa Thảo Nha đang vung tay múa chân trong lòng đồng nghiệp, bà lại khóc.
Vừa vui mừng vì sinh mệnh mới ra đời, lại vừa thương xót cho sinh mệnh trong lòng mình.
Bà tiếp tục dùng tất cả những biện pháp cấp cứu mà bà biết trên người đứa bé, cuối cùng, bà bất lực buông hai tay xuống.
Cô nhận lấy đứa bé tràn đầy sức sống kia, đứng bên cạnh đứa bé trông vô cùng yếu ớt kia, lại quay đầu nhìn Hứa Thảo Nha vẫn đang gào thét, lúc này, bà cảm thấy ít nhất cũng nên để đứa bé và Thảo Nha tạm biệt một lần.
Dù sao nó cũng là do con bé liều mạng sinh ra.
Trương Mỹ Lan đặt đứa nhỏ đang “oe oe” khóc lên giường trẻ sơ sinh, bà nhẹ nhàng bế đứa bé không còn chút sức sống trong lòng lên, đặt lên ngực trái của Hứa Thảo Nha, nơi đó có nhịp tim quen thuộc nhất với nó, còn có hơi thở khiến cho nó an toàn nhất———
“Bác, con làm sao vậy?” Hứa Thảo Nha cúi đầu nhìn cơ thể nhỏ bé mềm mại nằm im thin thít trên ngực mình, nghiến răng sốt ruột hỏi.
“Nó———nó ngủ rồi.” Trương Mỹ Lan nhỏ giọng nói.
Cơn đau bụng lại ập đến, khiến Hứa Thảo Nha không còn tâm trí nào để ý đến ý tứ trong lời nói của Trương Mỹ Lan nữa, cô lại bắt đầu không ngừng gào thét———
“Oe oe———” Lại một lần nữa tiếng khóc trẻ con vang vọng khắp phòng sinh, Hứa Thảo Nha cũng kiệt sức ngất đi, Trương Mỹ Lan lặng lẽ bế cơ thể nhỏ bé mềm mại đang nằm trên ngực cô lên, bà muốn ôm nó ra ngoài cho người nhà nhìn một chút.
Cũng coi như là tạm biệt.
Cơ thể nhỏ bé dựa vào lòng bà, bà lấy một cái chăn mỏng bọc nó lại, sau khi đồng nghiệp thông báo Hứa Thảo Nha không sao, bà yên tâm đi ra khỏi phòng sinh.
“Đây———”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro