Không Phải Cháu...
Tiểu Kiều Thả Trung Lộ
2024-08-15 13:49:19
nhóm dịch: bánh bao
Suy nghĩ đi tìm các đồng chí nữ khác, xem bọn họ mượn người như thế nào, lúc này vừa vặn bắt kịp điểm tâm.
Ôn Tứ Nguyệt thấy cô ta đi rồi, quay đầu lại hỏi ông Ôn đang cúi đầu ăn cháo: “Cháu gái ông chưa ăn cơm, ông nội không đau lòng sao?”
ông Ôn cũng không ngẩng đầu, “Có phải cháu gái ruột của ông không, chẳng lẽ cháu không tính ra được?”
Hai người bọn họ nói chuyện phiếm, Ôn Quýt Cảnh nghe được vẻ mặt mờ mịt, chờ ông Ôn dắt ngựa ra bờ sông uống nước, Ôn Quýt Cảnh mới hỏi kỹ, từ trong miệng Tứ Nguyệt biết được, Vương Vệ Hồng ở nhà này, chính là đứa nhỏ lúc trước bị ôm nhầm với Ôn Tứ Nguyệt.
Vì thế vẻ mặt kinh hãi, “Vậy...” Vậy lời nói của ông nội là có ý gì?
Ôn Tứ Nguyệt sau khi đổi họ, liền không quản ông Ôn gọi ông ngoại, đi theo Ôn Tứ Nguyệt gọi ông nội.
Chỉ nghe Ôn Tứ Nguyệt nói: “Ông nội chỉ có mẹ chị là con gái ruột, cha ruột Vương Vệ Hồng không biết ông nội nhặt từ đâu ra.” Lúc ấy cô vốn là muốn suy đoán ông nội còn có thể sống bao nhiêu năm, dù sao thân thể của ông quá kém, sau đó liền ngẫu nhiên suy đoán được.
Cũng chính vì vậy, cô mới không cho Vương Vệ Hồng sắc mặt tốt.
Nếu thật sự là cháu gái ruột của ông nội, cô còn phải lo lắng vài phần.
Ôn Quýt Cảnh không biết vì sao, sau khi nghe được Vương Vệ Hồng không có quan hệ gì với mình, thế nhưng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, “Chị cũng không thích cô ta.”
“Cô ta ném đồ đạc của chị mà chị còn thích cô ta được, thì đầu óc chị đúng là có bệnh, còn có chị đừng lúc nào cũng thuận theo như vậy, hôm qua nếu em ở đây, chị đoán xem em có bổ não cô ta ra không.” Nói đến tính tình Ôn Quýt Cảnh này, Ôn Tứ Nguyệt cũng có chút nổi giận.
Làm thế nào luôn luôn để cho người khác bắt nạt mình chứ?
Hai chị em nói xong, chuẩn bị đi làm.
Không ngờ trên đường gặp mấy người trong đoàn văn công, Vương Vệ Hồng cũng ở đây, nhìn thấy hai chị em, một cô gái cao lớn mặc váy màu vàng nhạt liền trực tiếp ngăn lại: “Các cô đúng quá đáng, sao có thể bắt nạt Vệ Hồng như vậy?”
Ánh mắt Vương Vệ Hồng còn đỏ lên, nhìn thấy cô gái cao lớn tự ra mặt, cắn khóe môi càng thêm ấm ức, thấp giọng nói: “Chị Hồng Kỳ, em không sao.”
“Cái gì gọi là không sao? Bọn họ bỏ đói em hai bữa cơ mà.” Cô gái cao lớn rất tức giận, nhưng trong lòng lại nghĩ, ba Vương Vệ Hồng ở trong xưởng cơ khí là người đứng đầu, nếu mình có quan hệ tốt với cô ta, không chừng đến lúc đó có thể thông qua ba cô ta, để em trai vào xưởng cơ khí.
Suy nghĩ đi tìm các đồng chí nữ khác, xem bọn họ mượn người như thế nào, lúc này vừa vặn bắt kịp điểm tâm.
Ôn Tứ Nguyệt thấy cô ta đi rồi, quay đầu lại hỏi ông Ôn đang cúi đầu ăn cháo: “Cháu gái ông chưa ăn cơm, ông nội không đau lòng sao?”
ông Ôn cũng không ngẩng đầu, “Có phải cháu gái ruột của ông không, chẳng lẽ cháu không tính ra được?”
Hai người bọn họ nói chuyện phiếm, Ôn Quýt Cảnh nghe được vẻ mặt mờ mịt, chờ ông Ôn dắt ngựa ra bờ sông uống nước, Ôn Quýt Cảnh mới hỏi kỹ, từ trong miệng Tứ Nguyệt biết được, Vương Vệ Hồng ở nhà này, chính là đứa nhỏ lúc trước bị ôm nhầm với Ôn Tứ Nguyệt.
Vì thế vẻ mặt kinh hãi, “Vậy...” Vậy lời nói của ông nội là có ý gì?
Ôn Tứ Nguyệt sau khi đổi họ, liền không quản ông Ôn gọi ông ngoại, đi theo Ôn Tứ Nguyệt gọi ông nội.
Chỉ nghe Ôn Tứ Nguyệt nói: “Ông nội chỉ có mẹ chị là con gái ruột, cha ruột Vương Vệ Hồng không biết ông nội nhặt từ đâu ra.” Lúc ấy cô vốn là muốn suy đoán ông nội còn có thể sống bao nhiêu năm, dù sao thân thể của ông quá kém, sau đó liền ngẫu nhiên suy đoán được.
Cũng chính vì vậy, cô mới không cho Vương Vệ Hồng sắc mặt tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu thật sự là cháu gái ruột của ông nội, cô còn phải lo lắng vài phần.
Ôn Quýt Cảnh không biết vì sao, sau khi nghe được Vương Vệ Hồng không có quan hệ gì với mình, thế nhưng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, “Chị cũng không thích cô ta.”
“Cô ta ném đồ đạc của chị mà chị còn thích cô ta được, thì đầu óc chị đúng là có bệnh, còn có chị đừng lúc nào cũng thuận theo như vậy, hôm qua nếu em ở đây, chị đoán xem em có bổ não cô ta ra không.” Nói đến tính tình Ôn Quýt Cảnh này, Ôn Tứ Nguyệt cũng có chút nổi giận.
Làm thế nào luôn luôn để cho người khác bắt nạt mình chứ?
Hai chị em nói xong, chuẩn bị đi làm.
Không ngờ trên đường gặp mấy người trong đoàn văn công, Vương Vệ Hồng cũng ở đây, nhìn thấy hai chị em, một cô gái cao lớn mặc váy màu vàng nhạt liền trực tiếp ngăn lại: “Các cô đúng quá đáng, sao có thể bắt nạt Vệ Hồng như vậy?”
Ánh mắt Vương Vệ Hồng còn đỏ lên, nhìn thấy cô gái cao lớn tự ra mặt, cắn khóe môi càng thêm ấm ức, thấp giọng nói: “Chị Hồng Kỳ, em không sao.”
“Cái gì gọi là không sao? Bọn họ bỏ đói em hai bữa cơ mà.” Cô gái cao lớn rất tức giận, nhưng trong lòng lại nghĩ, ba Vương Vệ Hồng ở trong xưởng cơ khí là người đứng đầu, nếu mình có quan hệ tốt với cô ta, không chừng đến lúc đó có thể thông qua ba cô ta, để em trai vào xưởng cơ khí.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro