Bệnh Tiểu Thư
Tiểu Kiều Thả Trung Lộ
2024-08-15 13:49:19
nhóm dịch: bánh bao
Vì vậy, không cần tiền vốn, lúa mì ngay sau khi bàn tay, cuối cùng được ông Ôn làm thành nước sốt.
Thế nhưng, bình thường để không có nhiều nước sốt vậy đâu.
Bụng Vương Vệ Hồng đã sớm kêu ùng ục, tuy rằng mấy thứ trước mắt này không thèm ăn, nhưng cũng chỉ có thể nhịn, trong lòng mắng nhà họ Ôn một trận, nhà người khác đều nghĩ biện pháp chiêu đãi đồng chí đoàn văn công, nhà bọn họ nhất định là cố ý, để cho mình ăn những thứ này thoạt nhìn vừa bẩn vừa khó ăn.
Cơm mà không có thức ăn, cô ta thật không nuốt nổi, cho nên vẫn gắp chút rau trước mặt, không nghĩ tới trong miệng nhất thời mặn đến phát khổ, lập tức vội vàng buông bát đũa đi vào trong bể nước ngoài phòng múc nước uống.
Tiếng cười của Ôn Tứ Nguyệt từ trong phòng truyền ra, “Ai bảo cô ta gắp nhiều thế chứ?”
“Cô cố ý đúng không?” Vương Vệ Hồng tức giận xông vào chất vấn cô.
“Bây giờ trong nhà có thêm một mình cậu, đồ ăn không đủ cho thêm chút nước sốt, không có vấn đề gì chứ?”
Lại thấy khuôn mặt phẫn nộ của đối phương, Ôn Tứ Nguyệt bồi thêm một câu, “Cô đừng nghĩ lại đi phun nước đắng cho người khác, nói chúng ta làm sao khó xử cô, tất cả mọi người đều ăn như vậy, chỉ có một mình cô ăn không nổi, thật sự tưởng mình là tiểu thư kiều quý sao?”
Vương Vệ Hồng sợ nhất là bị người ta vu oan cho, nhưng cô ta nhìn đồ ăn trên bàn, thật sự là ăn không nổi, tức giận trở về phòng khóa trái cửa.
Lúc cô ta trải khăn trải giường liền vứt hết đồ của Quýt Cảnh ra ngoài.
Ôn Quýt Cảnh hiện giờ không có đất ngủ, chỉ có thể ở chung phòng với Ôn Tứ Nguyệt, Tiêu Mạc Nhiên thì đi tìm Đinh Dung Sơn ở nhờ.
Không có ai nói Vương Vệ Hồng một câu không tốt, nhưng ngày hôm sau mọi người nhìn thấy Tiêu Mạc Nhiên từ trong viện Đinh Dung Sơn đi ra, thế là cả đám lập tức đoán được.
Hơn phân nửa là cô gái trong thành này không ngủ với người khác, Ôn gia lại chỉ có ba gian nhà đất kia, ông Ôn ở chính là nhà chính, người trẻ tuổi không tiện đi vào cùng nhau ngủ, cho nên Tiêu Mạc Nhiên mới ra ngoài ở nhờ.
Vương Vệ Hồng căn bản không nghĩ nhiều như vậy, dù sao nghĩ đến hàng xóm Ôn gia cũng xa, ngày hôm qua lúc mình ném Ôn Quýt Cảnh ra ngoài cũng không ai nhìn thấy.
Buổi sáng thức dậy thu thập một phen, cảm thấy mình bị cảm giống như đã khá hơn không sai biệt lắm, chỉ là nhìn thấy cháo rau má nấu buổi sáng, ăn vẫn là tương trộn rau, nhất thời không còn khẩu vị.
Vì vậy, không cần tiền vốn, lúa mì ngay sau khi bàn tay, cuối cùng được ông Ôn làm thành nước sốt.
Thế nhưng, bình thường để không có nhiều nước sốt vậy đâu.
Bụng Vương Vệ Hồng đã sớm kêu ùng ục, tuy rằng mấy thứ trước mắt này không thèm ăn, nhưng cũng chỉ có thể nhịn, trong lòng mắng nhà họ Ôn một trận, nhà người khác đều nghĩ biện pháp chiêu đãi đồng chí đoàn văn công, nhà bọn họ nhất định là cố ý, để cho mình ăn những thứ này thoạt nhìn vừa bẩn vừa khó ăn.
Cơm mà không có thức ăn, cô ta thật không nuốt nổi, cho nên vẫn gắp chút rau trước mặt, không nghĩ tới trong miệng nhất thời mặn đến phát khổ, lập tức vội vàng buông bát đũa đi vào trong bể nước ngoài phòng múc nước uống.
Tiếng cười của Ôn Tứ Nguyệt từ trong phòng truyền ra, “Ai bảo cô ta gắp nhiều thế chứ?”
“Cô cố ý đúng không?” Vương Vệ Hồng tức giận xông vào chất vấn cô.
“Bây giờ trong nhà có thêm một mình cậu, đồ ăn không đủ cho thêm chút nước sốt, không có vấn đề gì chứ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lại thấy khuôn mặt phẫn nộ của đối phương, Ôn Tứ Nguyệt bồi thêm một câu, “Cô đừng nghĩ lại đi phun nước đắng cho người khác, nói chúng ta làm sao khó xử cô, tất cả mọi người đều ăn như vậy, chỉ có một mình cô ăn không nổi, thật sự tưởng mình là tiểu thư kiều quý sao?”
Vương Vệ Hồng sợ nhất là bị người ta vu oan cho, nhưng cô ta nhìn đồ ăn trên bàn, thật sự là ăn không nổi, tức giận trở về phòng khóa trái cửa.
Lúc cô ta trải khăn trải giường liền vứt hết đồ của Quýt Cảnh ra ngoài.
Ôn Quýt Cảnh hiện giờ không có đất ngủ, chỉ có thể ở chung phòng với Ôn Tứ Nguyệt, Tiêu Mạc Nhiên thì đi tìm Đinh Dung Sơn ở nhờ.
Không có ai nói Vương Vệ Hồng một câu không tốt, nhưng ngày hôm sau mọi người nhìn thấy Tiêu Mạc Nhiên từ trong viện Đinh Dung Sơn đi ra, thế là cả đám lập tức đoán được.
Hơn phân nửa là cô gái trong thành này không ngủ với người khác, Ôn gia lại chỉ có ba gian nhà đất kia, ông Ôn ở chính là nhà chính, người trẻ tuổi không tiện đi vào cùng nhau ngủ, cho nên Tiêu Mạc Nhiên mới ra ngoài ở nhờ.
Vương Vệ Hồng căn bản không nghĩ nhiều như vậy, dù sao nghĩ đến hàng xóm Ôn gia cũng xa, ngày hôm qua lúc mình ném Ôn Quýt Cảnh ra ngoài cũng không ai nhìn thấy.
Buổi sáng thức dậy thu thập một phen, cảm thấy mình bị cảm giống như đã khá hơn không sai biệt lắm, chỉ là nhìn thấy cháo rau má nấu buổi sáng, ăn vẫn là tương trộn rau, nhất thời không còn khẩu vị.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro