Nội Ứng Cuối Cùng

Chương 5

Nhất Lộ Sinh Hoa

2024-04-07 00:41:06

41.

Đây là một trong những kế hoạch tôi vạch ra cho bản thân mình.

Đầu tiên phối hợp sau đó chờ cơ hội hành động.

Nhưng mà nói xong tôi lại khựng lại.

Giống như tôi đã từng nói ra lời như vậy.

Lúc này anh Nam ghé lại gần: “Chậc chậc chậc, đúng là bình tĩnh mà, nếu như cô là nữ cao tầng bọn tôi thì tốt rồi.”

Tôi? Nữ cao tầng?

Trong nháy mắt tôi bị một nỗi sợ hãi bao phủ.

Tôi đồng ý giúp anh Nam giám sát Mạnh Hạo, rồi đồng ý điều chế dung dịch cho hắn ta, hắn rất hài lòng để tôi rời khỏi.

Trở về phòng.

Hứa tình ôm đầu ngồi ở đó nhìn thấy tôi đôi mắt ngập tràn sự sợ hãi: “Trịnh Lâm cậu đi đâu vậy?”

Tôi nói đúng như sự thật.

Trong tức khắc Hứa Tình trở nên điên cuồng cô ấy chạy lên trước níu chặt lấy cổ áo tôi: “Có phải cậu đầu hàng trước bọn chúng rồi phải không? Cậu đầu hàng trước bọn chúng rồi có đúng không? Trịnh Lâm nếu như cậu đã tới đây cứu tớ vậy thì tại sao lại đầu hàng trước họ? Trịnh Lâm, cậu không phải người như vậy mà...”

Tôi đang định nói.

Đột nhiên cô ấy cười lớn: “Đúng, Trịnh Lâm cậu làm đúng lắm, cậu nên đầu hàng trước họ, nếu không thì cậu sẽ mất mạng, cậu nên trở thành tòng phạm, nên trở thành tòng phạm...”

Cô ấy cúi đầu nhìn tay mình, ánh mắt đột nhiên trở nên như điên như dại.

Trong phút chốc tôi liền nhận thấy có điều gì đó không đúng.

Trước đây cô ấy chưa bao giờ có vẻ mặt như thế này, hiện tại như vậy có lẽ là tinh thần có vấn đề.

42.

Tôi sờ trán cô ấy: “Hứa Tình đừng sợ, tớ ở đây... đừng sợ... tớ sẽ bảo vệ cậu...”

Trong phút chốc Hứa Tình từ một người vừa mới điên dại lại trở nên ngoan ngoãn, cô ấy dựa vào lòng tôi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cậu thực sự sẽ bảo vệ tớ ư? Cậu sẽ dẫn tớ rời khỏi đây chứ?”

Tôi gật gật đầu: “Tớ sẽ dẫn cậu thoát khỏi nơi này, sẽ đưa cậu trở về Côn Minh nơi mà cậu trưởng thành, bốn mùa như xuân.”

Đêm này tôi cứ mãi an ủi Hứa Tình.

Giống như đêm đầu tiên ôm cô ấy vào lòng, nói về những chuyện thú vị trước đây.

Tôi nói: “Hứa Tình à cậu có nhớ không lần đầu tiên cậu tới kí túc xá bọn mình trên tay còn cầm một túi bánh hoa tươi, cậu nói đó là đặc sản Vân Nam... cậu còn nhớ khi đó tớ đã nói gì không?”

Hứa Tình khẽ đáp: “Cậu nói gì vậy?”

Tô trả lời cô ấy: “Tớ nói mình không thích ăn ngọt!”

Hứa Tình bật cười haha... dựa vào bờ vai tôi từ từ ngủ thiếp đi.

Tôi cũng chầm chậm nhắm mắt lại.

Sáng ngày hôm sau lúc tỉnh dậy trước cửa có ba người đang đứng.

Mạnh Hạo, Hứa Tình và anh Nam.

Hứa Tình chỉ về phía tôi: “Anh Nam tôi nói không sai chứ, chắc chắn cô ta muốn trốn khỏi nơi này, còn muốn đưa tôi theo cùng nữa...”

43.

Tôi nhìn chằm chằm vào Hứa Tình.

Hô hấp của cô ấy gấp gáp, ánh mắt nhìn về phía anh Nam, không nhìn tôi.

Còn đôi mắt Mạnh Hạo giống như chim ưng nhìn chằm chằm tôi.

Anh Nam lên tiếng trước: “Cô muốn chạy?”

Tôi không nhìn anh Nam mà vẫn nhìn vào Mạnh Hạo, anh dùng khẩu hình nói với tôi... nói dối!

Suy nghĩ của tôi vẫn dừng lại ở chuyện ngày hôm qua anh Nam nói Thẩm Châu Ngôn là người anh em tốt của hắn ta.

Thế nên vô thức nhíu mày.

Anh Nam tiến lên một bước giọng nói trầm hơn khi nãy một chút: “Cô muốn chạy?”

Tôi cười: “Anh tin lời an ủi dành cho một người điên à? anh Nam trước đây anh nói Hứa Tình làm loạn, tôi nghĩ có lẽ thần kinh cô ấy có vấn đề đúng không?”

Tôi chỉ có thể dùng suy đoán của bản thân để đối phó với sự nghi ngờ của anh Nam.

Nếu như sự thật giống như suy đoán của tôi vậy thì không lẽ nào anh Nam lại không rõ tình trạng của Hứa Tình được.

Nếu như đã biết rõ vậy thì tại sao lại nghi ngờ tôi vì lời nói “không biết thật hay giả” của Hứa Tình?

Tôi còn chưa nghĩ thông thì anh Nam đã tiếp tục nói: “Tôi làm sao biết được cô có thực sự muốn chạy trốn không, tôi phải dùng máy nói dối.”

44.

Máy nói dối, tôi không thể vượt qua được!

Bởi vì từ tận sâu trong lòng tôi muốn giết anh Nam.

Lần này tôi không trả lời hắn ta.

Anh Nam cười nhàn nhạt: “So với người thì tôi tin tưởng máy móc hơn!”

Tôi giữ lấy hắn ta: “Hôm qua tôi đã đồng ý với anh hai chuyện?”

Anh Nam gỡ tay tôi ra: “Đợi cô vượt qua được kiểm tra của máy nói dối thì tôi tự khắc sẽ tin cô, Mạnh Hạo cậu trông trừng cô ta!”

Khoảnh khắc bóng dáng hắn ta biến mất khỏi căn phòng.

Cuối cùng tôi cũng biết anh ta cẩn thận như thế nào.

Hai mắt tôi đỏ bừng nắm chặt lấy quần áo của Hứa Tình: “Có phải cậu đã bán mạng cho tổ chức buôn bán n.ội t.ạng không? Hứa Tình tại sao cậu lại nói bí mật cho anh Nam biết? tại sao?” tôi nhỏ giọng rít lên với cô ấy, cho cô ấy một bạt tai thật mạnh: “Tôi từ xa tới cứu cậu cậu lại đối xử với tôi như vậy ư?”

Trông Hứa Tình có vẻ rất hoảng sợ.

Lúc thì nhìn tôi mà cười ngốc, lúc lại nhìn mặt đất cười ngốc, lúc lại cười ngốc nhìn trần nhà.

Đột nhiên cô ấy ôm lấy tôi: “Đừng g.iết tôi, cứu tôi với... tôi sẽ nghe lời, tôi rất nghe lời, đừng giết tôi... tôi không cố ý đâu... Trịnh Lâm, chúng ta cùng bán mạng cho tổ chức đi, chỉ cần phục tùng bọn họ thì họ sẽ không g.iết chúng ta đâu, Trịnh Lâm...”

Tôi thở dài, mặc kệ cô ấy tóm lấy quần áo mình: “Cậu nói thật cho tôi biết cậu đ.iên thật hay là đang giả vờ đ.iên?”

45.

Hứa Tình đột nhiên đẩy tôi ra: “Không, bọn họ vẫn sẽ g.iết tôi, cậu cũng là người của họ, Trịnh Lâm cậu là người xấu!”

Cô ấy lùi về sau từng bước, ép sát vào tường: “Cậu là con gái của một kẻ xấu, cậu giống kẻ xấu đó, cậu giống...”

Dáng vẻ thần trí không tỉnh táo này của cô ấy căn bản không thể lấy được thông tin hữu dụng nào cả.

Tôi quay qua nhìn Mạnh Hạo: “Anh không nhận ra cô ấy bị điên ư?”

Mạnh Hạo nhàn nhạt đáp: “Từ sau khi em tới đây cô ấy mới trở thành thế này.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nghi ngờ trong lòng tôi càng lớn hơn.

Tôi đã kích thích Hứa Tình ư?

Tại sao tôi có thể kích thích Hứa Tình được chứ?

Tôi không hiểu.

Tôi ngồi xổm xuống tay đỡ trán đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.

Mạnh Hạo ngồi xuống bên cạnh tôi: “Em tiếp cận anh Nam nhanh quá rồi ý đồ quá rõ ràng, chắc chắn hắn ta sẽ nghi ngờ em, Trịnh Lâm em biết rốt cuộc anh ta cần thứ gì không?”

Tôi nghĩ lại lại một lần, đoán rằng có lẽ hắn ta muốn làm hai chuyện.

Một là hắn muốn xác nhận xem tôi có muốn gia nhập vào tổ chức này không thể nên dùng máy nói dối đê kiểm tra xem tôi có thực sự muốn chạy trốn hay không.

Hai là hắn đoán tôi có nói dối về chuyện Mạnh Hạo là gián điệp hay không.

Mạnh Hạo yên lặng nhìn tôi: “Anh nhận được tin tức anh Nam đã biết thân phận gián điệp của anh, có chứng cứ rõ ràng.”

Chứng cứ rõ ràng?

Tôi nghi ngờ quay qua nhìn Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo hiểu ngay, cong môi cười nhìn tôi: “Trịnh Lâm, anh Nam đang suy đoán liệu em có trung thành hay không, một khi em trả lời anh không phải là gián điệp thì em sẽ đi đời luôn.”

46.

Vành mắt tôi đỏ bừng, gần như cắn chặt môi: “Mạnh Hạo, rốt cuộc Thẩm Châu Ngôn là ai?”

Hứa Tình ở trong góc giống như con búp bê kì lạ đã lên dây cót nhìn tôi, nụ cười cứng đờ: “Thẩm Châu Ngôn, cậu không quen ư? Cậu rất quen thuộc với người đó mà, chẳng phải cậu đã hại c.hết người đó sao? Haha... tôi đọc được ở trong “nhật kí Thẩm Châu Ngôn” đó... haha...”

Lời nói của cô ấy rất nhẹ nhàng giống như gió thoảng qua giữa trời vậy.

Cả người tôi nổi da gà.

Thấy tôi ở trong “nhật kí Thẩm Châu Ngôn” ư?

Chẳng phải đây là lần đầu tiên tôi tới căn cứ chính này hay sao?

Tay tôi đang run rẩy trái tim cũng phát run.

Mạnh Hạo ôm lấy tôi: “Thẩm Châu Ngôn chính là lứa cảnh sát chìm đầu tiên được gài vào tập đoàn buôn bán nội tạng ở Manila Philippin, sáu năm trước ông đã ra đi, cho tới tận lúc c.hết tập đoàn buôn bán nội tạng cũng không phát hiện ra được thân phận của ông ấy. Khi đó anh Nam là cao tầng, sau này phía cảnh sát quyết định để một gián điệp khác lấy thân phận “Thẩm Châu Ngôn” tới hoàn thành nhiệm vụ mà Thẩm Châu Ngôn chưa hoàn thành.”

Thế nên “Thẩm Châu Ngôn” hiện tại chỉ là lấy danh nghĩa để hoạt động ư?

Mạnh Hạo gật đầu.

Anh bắt lấy tay tôi: “Trịnh Lâm em không phát hiện ra sao? Anh Nam đã không còn đề phòng việc chúng ta ở cạnh nhau nữa rồi, đây chính là tín hiệu rõ ràng nhất, sớm muộn gì anh cũng sẽ c.hết, hắn ta không quan tâm.”

Tôi lắc đầu, nước mắt lăn xuống.

Tôi nhìn vào đôi mắt trong suốt của anh, tay đặt lên bờ vai rộng lớn của anh, vẫn không nhịn được: “Nếu như anh chắc chắn phải c.hết vậy tại sao lại dẫn em tới đây? Chỉ vì em có ở nhà cũng sẽ c.hết ư? Nhưng mà anh dẫn em tới nơi này tại sao lại có thể chắc chắn em sẽ sống xót chứ Mạnh Hạo?”

Ánh mắt Mạnh Hạo xẹt qua tia do dự.

Trong tức khắc tôi nắm bắt ngay được tia do dự đó: “Mạnh Hạo, anh dẫn em tới đây có phải còn có nguyên nhân khác không? Còn nữa Hứa Tình nói em hại c.hết Thẩm Châu Ngôn là có ý gì?”

47.

Mạnh Hạo thở dài nhìn tôi rồi lại nhìn Hứa Tình.

Cuối cùng anh giải thích: “Lần đó cô ấy vô tình vào căn phòng cất chứa của anh Nam rồi vô tình đọc được “nhật kí Thẩm Châu Ngôn”, cụ thể bên trong viết gì thì anh cũng không rõ!”

Câu nói này lộ rõ sơ hở.

Tạm thời không nói tới việc anh Nam rất cẩn thận.

“nhật kí Thẩm Châu Ngôn” là thứ đồ anh Nam trân quý nhất, được cất giữ bí mật như vậy, cần phải đi qua rừng tiêu bản ngâm formalin, xung quanh các tiêu bản còn có máy báo động, điều này thực sự rất khó.

Hai người họ đang lừa tôi!

Hai người họ đang đề phòng tôi!

Hai người họ không tin tưởng tôi!

Tôi nắm chặt tay hít sâu một hơi: “Thế nên chỉ có Hứa Tình biết chân tướng còn anh không biết ư?”

Mạnh Hạo gật đầu.

Ở góc tường Hứa Tình lộ ra nụ cười quái dị.

48.

Tôi không hỏi thêm nữa.

Dù sao thì Mạnh Hạo nói từ khi tôi tới đây Hứa Tình mới trở nên điên dại như vậy.

Cho dù tôi cảm thấy rất nhức đầu nhưng cũng vẫn phải bình tĩnh một chút.

Trước mắt điều quan trọng nhất là anh Nam.

Tôi cần phải giải quyết hắn ta.

Sau đó phải đi xem xem rốt cuộc trong “nhật kí Thẩm Châu Ngô” viết gì.

Mạnh Hạo hỏi tôi có kế hoạch gì.

Tôi nói với anh: “Lúc em vào căn cứ chính đã quan sát, chỗ cục nóng điều hòa ở bức tường phía đông có dấu vết bị sét đánh hơn nữa dọc lên trên là cột thu lôi, nếu như có thể để một miếng kim loại ở trên cục nóng điều hòa dẫn điện tới gần chỗ điều hòa, tới lúc đó nhất định đường điện ở đó sẽ bị hủy...”

Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên tia sáng, mỉm cười nhàn nhạt: “Trước đây anh cũng từng nghĩ cách để điện áp không ổn định, nhưng mà bộ ổn áp ở đây quá nhiều, rất nhanh sẽ bị phát hiện ra. Trịnh Lâm em thông minh hơn anh rất nhiều.”

Tôi oán giận trả lời: “Có thông minh hơn nữa thì cũng không biết anh và Hứa Tình muốn làm gì, hiện giờ đầu óc em rất loạn, em định sẽ thực hiện kế hoạch sau khi anh Nam kiểm tra nói dối. Mạnh Hạo anh có biết đường điện liên kết với phòng sưu tầm của anh Nam ở đâu không?”

Mạnh Hạo nhìn tôi: “Toàn bộ đường điện phía bên phải đều cùng một tuyến điện, bao gồm cả phòng phẫu thuật, cục nóng điều hòa... hơn nữa tuần sau sẽ có mưa bão.”

49.

Tôi gật đầu: “Nhưng mà em phải vượt qua máy kiểm tra nói dối trước đã, nếu như chỉ dựa vào một mình em thì chắc chắn không thể qua được, em cần thuốc an thần.”

Nói xong tôi lại liếc nhìn Hứa Tình: “Anh có thể xem chừng cô ấy không? Em sợ cô ấy lại đi báo tin tiếp.”

Mạnh Hạo nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, trong ánh mắt là sự dịu dàng vô bờ: “Trịnh Lâm em có biết anh đã đợi ngày này bao lâu rồi không? Cuối cùng anh cũng có thể yên tâm đi gặp ông ấy rồi.”

“Gặp ông ấy, gặp ai cơ?”

Tôi cau mày hỏi Mạnh Hạo, nhưng mà anh lại ôm chầm lấy tôi.

Anh đang run rẩy, tôi có thể cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi của anh đang rơi xuống cổ tôi.

Tay tôi khựng lại một lát, cuối cùng ôm lại anh.

Dưới sự giúp đỡ của Mạnh Hạo tôi lấy được thuốc an thần.

Ngày kiểm tra.

Anh Nam chỉ hỏi tôi hai câu hỏi.

Sau khi ngồi xuống hắn ta hỏi tôi: “Trịnh Lâm, cô định bỏ trốn hay là ở lại nơi này làm người chi phối?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tôi kiên quyết trả lời: “Ở lại đây!”

Người giám sát máy nói dối ở bên ngoài ra dấu “ok” với anh Nam.

Anh Nam cười tượng trưng một tiếng, rồi hỏi tiếp: “Mạnh Hạo có phải gián điệp không?”

50.

Tôi như thể đang đi trên dây thép chỉ cần bất cẩn một chút thôi thì sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Tôi nên trả lời thế nào đây?

Nếu như tôi trả lời... phải, vậy thì chắc chắn Mạnh Hạo sẽ c.hết!

Nếu như tôi trả lời... không phải, thuốc an thần không có tác dụng mạnh như vậy chắc chắn sẽ khiến tim, mạch đập và sóng beta của não bộ sinh ra biến hóa.

Tôi cảm thấy bản thân mình sắp hít thở không thông rồi, lồng ngực đau đớn vô cùng.

Tôi cố gắng khiến cho bản thân mình bình tĩnh quyết định cược một lần.

Vào lúc tôi đang định nói ra câu... không phải thì anh Nam ném máy kiểm tra nói dối đi: “Trịnh Lâm không cần kiểm tra nữa, hahahahahahah...”

Hắn ta cười lớn như thể một tên điên vậy: “Tôi đã biết Mạnh Hạo là gián điệp từ lâu rồi! tôi làm nhiều điều như vậy chỉ là muốn xem xem sự gan dạ sáng suốt, khả năng ứng biến, tố chất tâm lí có đáng để trở thành người thay thế hay không...”

Hắn chống hai tay lên bàn mắt đầy tơ m.áu.

Trái tim của tôi càng đau đớn hơn.

Tôi có một loại dự cảm chẳng lành.

Giây sau anh Nam lên tiếng: “Mạnh Hạo giao cho cô g.iết.”

51.

Tôi ngồi trên ghế ra sức bấu chân thật mạnh lên mặt sàn.

Nếu như không cực lực khắc chế tôi nghĩ sự phẫn hận trong mắt mình nhất định sẽ lộ ra ngoài.

Tôi nhìn thẳng vào anh Nam hỏi: “Anh muốn huấn luyện tôi trở thành người thay thế ư, tại sao?”

Hắn ta nhìn tôi: “Mẹ cô là người phân phối của Trung Quốc và Đông Nam Á, sản nghiệp của nhà cô không nhỏ, thời gian cô mất tích cũng không phải là ngắn vậy mà đến tận hôm nay bọn tôi vẫn nghe được tin tức gì cô nghĩ là vì gì nào?”

Tôi vịn tay vào bàn, lồng ngực phập phồng.

Cảm giác, thính giác, khứu giác của tôi đều mất rồi giống như có người đang ở nơi xa kêu gọi tôi vậy.

Không biết anh Nam đang nói điều gì, miệng lúc mở lúc đóng.

Tôi cảm giác được tiếng gọi tôi càng ngày càng gần rồi.

Bỗng nhiên anh Nam dùng tay huơ huơ trước mặt tôi.

Tôi chớp chớp mắt cuối cùng cũng bừng tỉnh, mở miệng nói: “Bởi vì, bà ấy là đồng bọn của anh!”

52.

Anh Nam cười: “Suy đoán này đúng là thật to gan... không hổ là con gái của Trịnh Viện. Ban đầu tôi, mẹ cô và cả bố cô nữa cùng sáng lập tập đoàn buôn bán hiện giờ phát triển thành quy mô lớn như vậy, đáng tiếc bố cô mất sớm không nhìn thấy được kết quả xán lạn như thế này!”

Xán lạn?

Sự xán lạn được xây dựng bằng cách giẫm đạp lên vô số đ.ầu l.âu xương cốt của người khác?

Nhưng mà đó không phải là mẹ kế của tôi hay sao?

Có lẽ nhìn ra được nghi ngờ trong lòng tôi thế nên anh Nam giải thích: “Trịnh Viện chính là mẹ ruột của cô, lúc bà ta mang thai cô chính là vào lúc đang bị người Philippin đuổi g.iết, sau khi sinh ra cô thì bỏ cô lại trước cửa nhà của một vị giáo sư tới Philippin tham gia giao lưu, bố cô cũng c.hết trong lần truy g.iết đó, người bố hiện giờ của cô chính là vị giáo sư đó.”

Chuyện sau này không cần giải thích tôi cũng hiểu rồi.

Mẹ tôi tìm được bố tôi rồi gả cho ông ấy.

Ha!

Chẳng trách tôi lại cảm thấy bà ấy đối xử với tôi hết sức thân thiết, thương yêu chu toàn.

Thì ra, tất cả đều là âm mưu.

Bà ấy vẫn luôn lừa gạt tôi!

Giọt lệ từ khóe mắt chảy xuống, tôi lạnh tới run rẩy.

Anh Nam vỗ vai tôi: “Đây chính là nguyên nhân tại sao tôi đối xử đặc biệt đối với cô, Trịnh Lâm cô rất thông minh, nhưng mà cô tồn tại một vấn đề tâm lí rất lớn, đó là tồn tại rối loạn lưỡng cực và tâm thần phân liệt.”

53.

Tâm thần phân liệt?

Thoạt đầu nghe thấy từ này.

Tôi không kịp phản ứng lại.

Tôi ngây người nhìn anh Nam.

Anh Nam nhìn về phía ngoài, người bên ngoài lập tức đem một xấp văn kiện đi vào.

Tất cả đều là giấy chẩn đoán của tôi.

Bên trên viết rõ quả thật tôi mắc chứng tâm thần phân liệt, lần nhiều nhất từng phân ra bốn tính cách khác nhau.

Nhưng cũng đã được chữa trị rồi.

Người chữa trị cho tôi là Thẩm Châu Ngôn.

Tôi lật từng trang từng trang, lật tới trang cuối... tay vẫn luôn run lẩy bẩy...

Sau khi đọc hết nội dung bên trong cả người tôi đờ đẫn.

Anh Nam cười: “Dù thế nào thì cô cũng phải trải qua những điều này không phải sao? Trịnh Lâm tôi và mẹ cô đều cảm thấy cô rất có thiên phú, trên thế giới này không có trắng đen rõ ràng, chỉ có sinh tồn!”

Tôi nắm lấy cổ áo hắn ta: “Thế nên anh cố ý dùng số điện thoại giả để gửi tin nhắn cho Mạnh Hạo nói Hứa Tình sắp c.hết rồi... sau đó dẫn dụ tôi tới đây?”

Anh Nam vẫn cười: “Đúng vậy, đây là chuyện tôi và mẹ cô đã bàn bạc với nhau. Nhân cách thứ hai thành thạo ở trong tập đoàn buôn bán đó mới thực sự là cô... thế nên bọn tôi mới dùng phương pháp “Tái hiện tình cảnh” để chữa trị cho cô. Trịnh Lâm trời sinh cô đã là một t.ội p.hạm hoàn hảo!”

Tôi vịn vào bàn tay run rẩy không ngừng gõ vào mặt bàn.

Không, tôi không muốn thế này.

Tôi không phải là t.ội p.hạm, tôi không phải!

Tôi không muốn làm t.ội p.hạm.

Tôi là một người tốt!

Tôi không phải là người xấu!

Tôi bị dọa sợ cuộn mình lại... co mình vào một chỗ.

Giọng nói của anh Nam vẫn quanh quẩn ở bên tai: “Trước mắt xem ra phương pháp chữa trị này rất hiệu quả, ánh mắt của cô cũng đã thay đổi rồi, nói ra thì chủ ý này là do người đó nghĩ ra đấy, người đó quả thực là một bác sĩ giỏi mà!”

Người đó?

Người đó là ai?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nội Ứng Cuối Cùng

Số ký tự: 0