Nội Ứng Cuối Cùng

Chương 6

Nhất Lộ Sinh Hoa

2024-04-07 00:41:06

54.

Theo như anh Nam nói phương pháp chữa trị này có hiệu quả, vậy thì người đó nhất định rất hiểu tôi.

Nhân cách trước khi tôi tới đây là nhân cách của một người bình thường.

Sau khi tới đây người có thể ảnh hưởng tới tôi chỉ có Hứa Tình và Mạnh Hạo.

Hai người này ai là bác sĩ?

Nếu như là bác sĩ thì có nghĩa là người đó là người của anh Nam.

Cũng có nghĩa là người đó có thể chữa trị cho tôi, không để tôi biến thành nhân cách thứ hai.

Nghĩ tới đây trong lòng tôi chợt căng thẳng.

Lúc này điện thoại của anh Nam vang lên một tiếng “tít”

Tôi nìn lên màn hình xuất hiện sáu chữ: mau chóng g.iết c.hết Mạnh Hạo.

Tâm trạng vốn dĩ đã phập phồng của tôi giờ đây lại càng loạn hơn.

Tôi ngừng thở nhìn anh Nam mở một app trò chuyện có tên là “telegram” ra, bình tĩnh khoan thai mà gửi voice: Không thành vấn đề, trong vòng hai tuần tôi sẽ để cậu ta phải c.hết.

55.

Vết thương trong trái tim chắp vá khắp nơi bằng băng gạc dần dần rách toạc ra một vết đầm đìa máu tươi.

Nếu như phải g.iết Mạnh Hạo vậy thì bác sĩ đó chính là Hứa Tình.

Nhưng mà hiện tại rõ ràng cô ấy đang đ.iên dại mà.

Nghĩ tới phương pháp trị liệu “Tái hiện tình cảnh” dùng cho tôi mà anh Nam nói, chẳng lẽ nhân cách thứ hai của tôi từng xuất hiện khi Hứa Tình bị đ.iên sao?

Càng nghĩ tôi lại càng hoang mang, trái tim tôi đập “thình thịch” không ngừng.

Lúc này anh Nam vỗ vai tôi: “Dường như Mạnh Hạo đã liên lạc với cảnh sát bên ngoài và giao một xấp tư liệu đi rồi, mẹ cô gấp gáp muốn g.iết cậu ta, haizz cô không có nhiều thời gian đâu, Trịnh Lâm, cùng bàn bạc về cách cô định g.iết cậu ta thế nào đi!”

Tôi nhìn chằm chằm anh ta, rất lâu cũng không trả lời.

Anh Nam cười: “Đúng, chính là ánh mắt đó...” Hắn ta trừng lớn đôi mắt con ngươi như thể sắp lòi ra ngoài, vẻ mặt hưng phấn, kinh khủng kì dị.

Hắn ta chống tay vào bàn từ trên cao nhìn xuống giống như tượng gỗ nghiêng đầu nhìn tôi: “Đúng, chính là ánh mắt phẫn nộ pha thêm sự hận thù đó. Trịnh Lâm cô có biết hiện giờ cô trông thế nào không? Cô giống như một tên b.iến t.hái, nếu như hiện giờ trong tay cô có một con d.ao thì nhất định sẽ đâm c.hết tôi có phải không? Haha, đây mới là cô, Trịnh Lâm à...”

Bàn tay dưới bàn của tôi dần dần siết chặt.

Tôi nhìn hắn, cong khóe môi, cố gắng thể hiện ra vẻ mặt như một tên b.iến t.hái: “Không, nếu như tôi có một con d.ao tôi sẽ đâm c.hết Mạnh Hạo.”

56.

Trước khi g.iết địch thì tôi phải hết sức nhẫn nại.

Anh Nam ngây người.

Tôi dùng móng tay cấu vào lòng bàn tay sinh ra cảm giác đau đớn khiến cho bản thân giữ được bình tĩnh.

Tôi nói: “Tôi cần thứ kim loại dẫn điện tốt nhất ở trong căn cứ chính này, trong vòng mười ngày tôi sẽ khiến Mạnh Hạo chủ động giao ra tài liệu và đồng bọn của anh ta.”

Anh Nam chậc một tiếng rồi nghiêng đầu: “Cô cần kim loại dẫn điện tốt nhất làm gì? Cô định sốc điện c.hết Mạnh Hạo à? hahaha... mười ngày? Trịnh Lâm, tôi không biết hiện tại cô có bao nhiêu bản lĩnh của “nhân cách thứ hai”, nhưng mà tôi có thể để cô thử.”

Tôi gật gật đầu.

Trên đường quay về tôi vẫn run lẩy bẩy.

Trong phòng Hứa Tình vẫn thu mình lại trong một góc tường.

Tôi phẫn nộ siết chặt lấy cổ áo cô ấy: “Cậu là bác sĩ hay là gián điệp? Hứa Tình, có phải cậu đang làm việc cho tập đoàn buôn bán không? Có phải không?”

Hứa Tình cười rất quỷ dị, cô ấy cứng đờ nhe răng ra, nhếch môi như thể muốn kéo rách môi vậy: “Hihihi... Trịnh Lâm, chúng ta về nhà thôi, về nhà thôi, tôi dẫn cậu về Vân Nam, hi...”

Tôi đúng là vừa tức vừa đau lòng.

Tôi không thể có cách nào lấy được đáp án từ miệng cô ấy.

Trạng thái hiện tại của cô ấy thực sự rất giống một người điên.

Đột nhiên cô ấy ôm chầm lấy tôi: “Cậu nói bác sĩ gì, đúng, có một bác sĩ, người đó là kẻ xấu, người đó ở trong phòng sưu tầm của anh Nam, hi... người đó...“. Truyện Võng Du

57.

Tôi muốn tiếp tục hỏi.

Nhưng Hứa Tình lại bắt đầu điên dại.

Tôi sụp đổ ôm lại cô ấy: “Chúng ta là bạn bè, là bạn bè nhiều năm đấy... Hứa Tình.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng cuối cùng tôi chẳng có được kết luận nào cả.

Đêm khuya thanh vắng tôi lại nảy sinh ra một ý nghĩ, cũng có thể bác sĩ này là người thứ ba, người đó không phải là Mạnh Hạo cũng không phải là Hứa Tình.

Mà anh Nam cố ý tiết lộ cho tôi là để tôi nghi ngờ Mạnh Hạo và Hứa Tình.

Ngộ nhỡ mà Hứa Tình cũng là gián điệp, vậy thì tôi chính là công cụ anh Nam dừng để g.iết hai người bọn họ.

58.

Giống như trước đó hắn ta bảo tôi thăm dò xem Mạnh Hạo có phải là gián điệp hay không, nhưng thực ra không hề quan trọng vì hắn ta đã biết được đáp án từ lâu rồi.

Hắn chỉ đang thử sự gan dạ sáng suốt của tôi, mưu đồ mượn tay tôi để g.iết Mạnh Hạo.

Hắn ra giống như một sợi dây dắt tay tôi.

Tôi nhất định phải cắt đứt sợi dây này, g.iết hắn ta.

Chuyện này không thể chậm trễ.

Ngày hôm sau anh Nam đưa tới cho tôi một khối bạc hỗn hợp.

Tính truyền dẫn của bạc rất tốt, tính dẫn điện và dẫn nhiệt của kim loại đều rất tốt.

Ban đầu tôi yêu cần anh Nam mang tới cho tôi một loại kim loại “dẫn điện tốt nhất”, hắn ta không đưa cho tôi bạc thuần chất mà là bạc pha tạp chất, có thể thấy hắn đang rất đề phòng tôi.

Hắn hỏi tôi: “Trịnh Lâm, cô muốn kim loại dẫn điện tốt nhất là gì?”

Tôi lừa hắn: “Dùng để đối phó với Mạnh Hạo.”

Thực ra tôi dùng để g.iết hắn.

59.

Formalin dùng để bảo quản, thành phần chủ yếu của nó là dung dịch formaldehyde.

Chúng tôi đều biết một chút quá trình điều chế formaldehyde.

Nếu như điều chế xong không thông gió, ở trong phòng này trong thời gian dài tỉ lệ mặc bệnh ung thư, máu trắng sẽ tăng lên.

Thông thường một khi formaldehyde vượt quá tiêu chuẩn người hít phải sẽ dẫn tới nôn mửa, đau tim, đau bụng thậm chí có khả năng sẽ bị sốc.

Tôi muốn anh Nam bị đầu độc c.hết vì formaldehyde.

Nhưng mà nhất định phải bảo đảm rằng sau khi hắn trúng độc xong thì không thể cứu chữa.

Thế nên tôi phải đốt cháy đường điện ở trong phòng sưu tầm đó đi để hắn ta không thể mở cửa được.

Nhưng tôi cần có một người có thể tin tưởng để giúp tôi.

Ngay lập tức tôi liền nghĩ ngay tới Mạnh Hạo.

Tôi có nên tin tưởng anh không?

60.

Nhưng mà dường như tôi không có ai có thể dùng nữa rồi.

Tôi buộc phải tìm anh.

Buổi chiều tôi tới tìm Mạnh Hạo.

Dường như anh gầy hơn so với hai ngày trước thì phải, lúc tôi nhìn thấy anh khóe miệng anh có vết m.áu, một tay đang ôm bụng, trạng thái trông rất kém.

Vành mắt tôi không kìm được mà đỏ bừng.

Haizz.

Tại sao?

Tại sao lại cảnh còn người mất thế này?

Rõ ràng Mạnh Hạo trước đây còn yêu tôi, bảo vệ tôi.

Sao hiện giờ lại nhìn không thấu thế này?

Nghĩ tới tin nhắn anh Nam nhận được... mau chóng g.iết chết Mạnh Hạo, lòng tôi lại như d.ao cứa ngay cả thở thôi cũng thấy đau đớn.

Tôi muốn ôm lấy anh, nhưng mà tôi thực sự rất hoảng loạn.

Mạnh Hạo đi về phía tôi trước, anh xoa đầu tôi giống như trước đây: “Sao lại là vẻ mặt này? Anh Nam bảo em tới g.iết anh phải không?”

61.

Sống mũi tôi chua xót, nước mắt nhanh chóng che mờ cặp mắt.

Mạnh Hạo cười một lát: “Anh sẽ không làm vấy bẩn đôi tay Trịnh Lâm của anh đâu, nghe đây Trịnh Lâm anh biết em có rất nhiều điều nghi ngờ, biết rằng hiện giờ em không tin anh, nhưng mà anh sẽ không hại em đâu...”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tôi ôm ngực, đè xuống vị trí xương quai xanh để làm giảm cơn đau: “Mạnh Hạo, tại sao vậy? Anh nói cho em biết đi, rốt cuộc là anh đang giấu em chuyện gì? Tại sao Hứa Tình lại biến thành như vậy, anh đều biết hết đúng không Mạnh Hạo?”

Mạnh Hạo dịu dàng lau nước mắt cho tôi: “Xin lỗi em, Trịnh Lâm những chuyện khác anh không thể nói cới em được, nhưng có một chuyện anh có thể nói cho em biết, em là người ẩn mình chỉ điểm cho phía cảnh sát.”

62.

Ẩn mình chỉ điểm?

Mạnh Hạo giải thích: “Em vốn dĩ mắc chứng tâm thần phân liệt, Thẩm Châu Ngôn đã trị khỏi cho em, em chính là cảnh sát nằm vùng của bên cảnh sát sẽ truyền tin cho phía cảnh sát bọn anh... sau khi ông ấy c.hết, tập đoàn buôn bán ngày càng mở rộng, chúng ta không có cách nào đột phát thế nên quyết định lợi dụng nhân cách đặc biệt của em để đột nhập vào căn cứ chính của chúng... hiện tại em đang mang trong mình nhân cách lương thiện, nếu như em tới căn cứ chính mà không biến thành nhân cách thứ hai vậy thì năng lực điều tra em có cùng với lòng đồng cảm sẽ khiến cho em cứu được những cô gái kia, làm một nội ứng mà em nên làm. Trong tình huống xấu nhất em biến thành nhân cách thứ hai thì những người nằm vùng khác cũng sẽ cố gắng lợi dụng em để truyền tin tức.”

Ha!

Những điều anh Nam nói là thật.

Thẩm Châu Ngôn từng trị liệu cho tôi.

Hắn và mẹ tôi mong tôi sẽ biến thành nhân cách thứ hai.

Nhóm người Mạnh Hạo thì có hai mục đích.

Thì ra tôi chỉ là một công cụ.

Một công cụ bị người khác lợi dụng.

Haha!

Tôi nhìn Mạnh Hạo, đau đớn tới nỗi không thể nói nên lời.

Trái tim bắt đầu lạnh lẽo, tôi cố gắng đỡ lấy: “Mạnh Hạo thế nên anh giả vờ đối tốt với em, giả vờ giúp em, giả vờ chu đáo, giả vờ... giả vờ...”

Cho dù tôi có giữ chặt như thế nào đi nữa vẫn không kiềm chế được khóe miệng run rẩy: “Anh... anh đang lợi dụng em, anh đang lừa em là vì mẹ em chính là người sáng lập ra tập đoàn buôn bán n.ội t.ạng, em sẽ không bị g.iết? Thế nên các người bất chấp tất cả mà lợi dụng em ư?”

63.

Mạnh Hạo muốn lại gần tôi thế nhưng bị tôi đẩy ra: “Đừng chạm vào em! Đừng chạm...”

Tôi sợ.

Tôi thực sự rất sợ.

Tôi sợ anh vừa chạm vào tôi, trái tim tôi sẽ đau đớn tan nát.

Tôi không thể kiên cường thêm được nữa rồi.

Tôi cúi thấp đầu thậm chí không dám nhìn anh, tôi nghẹn ngào hỏi: “Anh là một người tốt đúng không? Anh muốn cứu những cô gái kia ra có đúng không?”

Mạnh Hạo cũng nghẹn ngào: “Đúng!”

Tôi cắn môi, rất lâu sau mới lên tiếng: “Vậy thì, phối hợp với em, sau khi g.iết c.hết... anh Nam, hi vọng chúng ra đường ai nấy đi.”

Bên cạnh truyền tới tiếng bước chân, Mạnh Hạo đang tiến lại gần.

Giọng nói tôi khàn khàn thấp giọng thét lên: “Đừng qua đây, đừng qua đây... xin anh đấy, anh nói đúng, trong người em có năng lực điều tra và lòng đồng cảm sẽ khiến em cứu những cô gái kia... em sẽ cứu, sẽ cứu mà! Đừng qua đây nữa...”

Nhưng mà, ai sẽ cứu tôi chứ?

Anh sẽ cứu tôi?

Hahahaha...

Trái tim tôi thực sự quá đau đớn rồi.

64.

Cuối cùng tôi nói kế hoạch cho Mạnh Hạo.

Bởi vì trước đây anh nói giá nhiệt điều hòa ở góc phía tây có cùng mạch điện với căn phòng sưu tầm của anh Nam.

Chỉ cần cục nóng điều hòa bị đốt cháy vậy thì căn phòng đó cũng sẽ mất điện.

Khi đó thì hắn ta sẽ bị nhốt ở trong phòng.

Nhưng mà ở đây có camera giám sát nghiêm ngặt, người không thể làm mất điện được mà bắt buộc phải dùng sức mạnh tự nhiên để thay thế.

Cục nóng điều hòa là một nơi thường xuyên bị sét đánh, tôi đã dùng miếng bạc hỗn hợp kia tạo thành miếng kim loại cực kì mỏng rồi, đặt ở trên cục nóng điều hòa sẽ có tác dụng dẫn điện, dẫn sét đến, sau đó nhất định sẽ đánh trúng phần giá cục nóng hòa.

Tôi giải thích cặn kẽ một lần rồi dặn dò Mạnh Hạo: “Hiện giờ đang là mùa mưa bão, bắt đầu từ ngày mai sẽ có sấm sét đánh xuống liên tiếp, đợi khi em đỏi dung dịch cố định formalin cho anh Nam thì anh hãy bỏ miếng kim loại đó lên trên giá đỡ điều hòa sau đó âm thầm cắt đứt dây nối của cột thu lôi.”

Mạnh Hạo “ừ” một tiếng rồi nhận lấy miếng kim loại.

Tôi quay người rời đi.

Mạnh Hạo ở đằng sau khẽ gọi tôi một tiếng: “Trịnh...”

Tôi dừng bước lại: “Bắt đầu từ giờ phút này trở đi, em sẽ không tin tưởng bất kì ai, bao gồm cả anh.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nội Ứng Cuối Cùng

Số ký tự: 0