Chương 7
Nhất Lộ Sinh Hoa
2024-04-07 00:41:06
65.
Mấy ngày tiếp theo tôi ở suốt trong phòng thí nghiệm để điều chế dung dịch formalin.
Luôn suy nghĩ xem nên làm thế nào để anh Nam mắc câu, trúng độc.
Điều duy nhất có thể lợi dụng được đó là Thẩm Châu Ngôn người “anh em” của hắn ta.
Trong phòng sưu tầm của anh Nam có tổng cộng 40 cái tiêu bản.
Đại diện cho việc có 40 người anh em đã c.hết của hắn.
Mặc dù những người này rất quan trọng nhưng mà không thể bằng được Thẩm Châu Ngôn.
Thế nên tôi muốn động tay động chân vào dung dịch formalin của Thẩm Châu Ngôn khiến cho hàm lượng formaldehyde có trong formalin cao hơn mức bình thường.
66.
Tôi thí nghiệm khoảng bốn ngày, ví dụ như thay đổi gryxerin và oxi mới có thể điều chế ra một dung dịch đặc biệt khi ngửi giống với dung dịch bình thường.
Ngày tôi nói với anh Nam công việc đã hoàn thành, anh Nam mang tới 40 cái nhãn dán có 40 cái tên còn cử cả người chuyên nghiệp tới để kiểm tra từng cái.
Đương nhiên họ không thể kiểm tra ra được điều gì.
Chỉ có khi nhiệt độ hạ xuống thì oxi bên trong mới lắng xuống khiến cho formaldehyde đậm đặc bên trong hoàn toàn phát huy.
Nhưng mà anh Nam vẫn không yên tâm.
Hắn ta đi đi lại lại, tay cầm chiếc bình chứa dung dịch kia: “Trịnh Lâm, tôi có thể tin tưởng cô không?”
Tôi cố gắng bình tĩnh gật gật đầu.
Anh Nam bèn gọi những người đó dán bảng tên lên sau đó bắt đầu xếp từng cái theo thứ tự.
Tôi nhìn thấy anh Nam dán tên Thẩm Châu Ngôn lên một lọ dung dịch bình thường.
Thực ra đây là xác suất ngẫu nhiên, xác suất để hắn dán tên Thẩm Châu Ngôn lên dung dịch đặc biệt là rất thấp.
Trong lòng tôi hoảng hốt, điều này không được, tôi nhất định phải đổi lại.
67.
Anh Nam cũng chú ý tới ánh mắt của tôi: “Trịnh Lâm dung dịch này có vấn đề gì à?”
Tôi lắc đầu,
Hắn ta lộ ra nụ cười ẩn ý.
Lúc này bên ngoài vang lên một tiếng “ầm”, đó là tiếng sấm sét.
Anh Nam từ từ lại gần tôi: “Trịnh Lâm à, tôi thực sự rất tò mò không biết cô dùng miếng bạc kia làm gì? Dù gì thì anh Nam đây cũng được coi là chú của cô, có thể tiết lộ cho tôi nghe được không?”
Tôi mở miệng, căng thẳng tới cực điểm: “Mấy ngày này anh sẽ biết được đáp án, tôi tự có cách của mình.”
Anh Nam gật đầu liên tục: “Được, được, được. Vậy thì tôi sẽ chờ xem.”
68.
Sáng ngày thứ hau sấm chớp rền vang.
Anh Nam gọi mấy chục cô gái bị bắn tới cùng tôi đến để họ đem những dung dịch formalin kia tới phòng sưu tầm.
Lúc này tôi mới biết căn phòng sưu tầm của hắn ta còn có một căn phòng khác.
Bên trong không chỉ có một căn phòng thí nghiệm loại nhỏ mà còn có bức tường hấp thu formaldehyde với công nghệ cao.
Hắn ta thực sự rất cẩn thận.
Sau khi những cô gái đó rời khỏi trong phòng chỉ còn tôi và anh Nam.
Anh Nam khóa cửa lại, nhìn tôi đầy ẩn ý: “Trịnh Lâm à, cô có thể nói cho anh Nam biết tối hôm qua cô tới phòng thí nghiệm làm gì không? Tại sao cô lại giấu anh Nam chứ?”
69.
Tôi hít một hơi, nhìn thẳng vào hắn: “Kiểm tra tình trạng của dung dịch.”
Anh Nam ồ một tiếng: “Nhưng mà tôi nhìn thấy trong camera giám sát cô xé nhãn tên đi, cô đã thay đổi lọ dung dịch của Thẩm Châu Ngôn rồi, trái tim này của tôi ấy cứ cảm thấy bất an! Chẳng lẽ có vấn đề gì ư?”
Anh Nam dần dần ghé sát đầu vào tôi như thể muốn dán lên mặt tôi vậy.
Tôi vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Không có vấn đề gì.”
Anh Nam cười: “Haizz, thế nên sáng nay tôi đã tìm người tới đem lọ dung dịch dán tên của Thẩm Châu Ngôn tới nơi có nhiệt độ thấp hơn rồi mở ra. Cô đoán xem thế nào? Chỉ cần hơi lắc bình thì không khí bên trong sẽ lắng xuống, một mùi cay mũi xộc ra, cay mũi hơn dung dịch bình thường khác gấp chục lần. Ồ, đúng rồi, tôi đã bảo những cô gái tôi đưa tới ngửi thử rồi, trong đó có một người lập tức gục, cũng không biết có c.hết không... cô nói xem nếu anh Nam ngửi rồi thì có bị tắc thở không?”
Hắn híp mắt lại, khóe miệng mang ý cười giống như vô cùng vui vẻ khi đoán được âm mưu của tôi.
Tôi không lên tiếng, bả vai co lại.
Anh Nam vỗ tôi: “Trịnh Lâm, căng thẳng gì chứ, trước khi cô hoàn toàn biến thành nhân cách thứ hai thì cô có làm điều gì có lỗi anh Nam cũng sẽ tha thứ cho cô thôi!”
70.
Sau đó anh Nam nói để tôi lấy công chuộc tội bảo tôi đặt những n.ội t.ạng đó vào.
Tôi cẩn thận đặt từng cái một vào vị trí.
Chính vào lúc này một tia chớp đánh xuống cạnh phòng sưu tầm, sau đó “Ầm” một tiếng phía tây tòa nhà truyền tới tiếng sét đánh, cả góc tòa nhà rung chuyển một chút.
Tôi biết Mạnh Hạo đã để miếng kim loại của tôi lên đó rồi.
Anh Nam nhún vai: “Đm, hôm nay thiên lôi nghịch à...”
Hắn ta lấy điện thoại ra rồi bắt đầu gọi điện thoại: “A Kỳ, mày đi kiểm tra ổn áp, filter, diode zener, còn cả cột thu lôi ở trên tòa nhà nữa, nhất định không được để mất điện...”
Tôi lắng nghe, nhanh ta gia tăng tốc độ đặt vào vị trí.
Cuối cùng cũng tới tim của Thẩm Châu Ngôn.
Anh Nam vẫn không có ý định tự mình làm.
Tôi cố ý trượt tay, tim của Thẩm Châu Ngôn “bộp” một cái rơi xuống đất.
71.
Tôi luống cuống tháo khẩu trang ra: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý đâu.”
Tôi bị dọa sợ đứng ngây người tại chỗ.
Anh Nam cười càng đắc thắng hơn, hắn ta thích nhìn dáng vẻ bị dọa sợ của tôi, thích dùng quyền uy của mình khiến người khác phải sợ hãi, hắn ta cười nói: “Chuyện này có lớn lao gì chứ, anh Nam cũng đâu có uy hiếp cô đâu, chỉ là nói vài câu mà thôi, nhưng mà cô làm rơi tim của người anh em tôi xuống đất như thế điều này là cô không đúng rồi, Trịnh Lâm...”
Trong phút chốc ánh mắt hắn ta trở nên hung ác.
Hắn ta dần dần bước lại gần.
Hắn chuẩn bị khom người xuống nhặt tim của Thẩm Châu Ngôn lên.
Chính vào khoảnh khắc hắn cầm lấy quả tim tôi nhanh chóng tháo khẩu trang của hắn ra sau đó một cước giẫm lên trái tim của Thẩm Châu Ngôn.
Tất cả diễn ra bất ngờ khiến người ta không kịp đề phòng như vậy.
Trong phút chốc anh Nam quỳ xuống đất không ngừng ho khan.
72.
Thừa dịp đó tôi đá trái tim đó đến bên cạnh mũi hắn khiến hắn bắt đầu nôn khan.
“Ầm... ầm...”
Tiếng sấm lại vang lên rồi, lần này càng lại gần hơn.
Góc tường phía tay truyền tới tiếng sấm dường như muốn làm nổ tung màng nhĩ của tôi.
Anh Nam không ngừng hít thở, lảo đảo chạy về phía cửa.
Đột nhiên ngoài hành lang truyền tới tiếng “bụp...” đó chính là dòng điện quá tải, đó là tiếng mất điện.
Phòng sưu tầm bị mất điện cửa bị khóa lại rồi.
Anh Nam không chống cự nổi nữa đầu óc hắn bắt đầu quay cuồng, nôn không ngừng.
Dần dần hắn ngã xuống nền đất.
73.
Tôi đeo khẩu trang từ trên cao nhìn xuống hắn: “E rằng sau này anh không có cơ hội tha thứ cho tôi nữa rồi, chú à!”
Anh Nam không phát ra tiếng.
Khóe miệng hắn co quắp giống như muốn nói gì đó.
Hắn lại bắt đầu nôn rồi.
Hắn muốn nghiêng người sang.
Tôi lập tức tiến lên trước đá vào ngực hắn không cho hắn lật người.
Những thứ dơ bẩn trào ra từ miệng hắn lan xuống cổ hắn.
Tôi nói: “Anh có biết anh đã thua ở đâu không? Thua trên chính sự tự phụ của anh, anh thích một mình chiến đấu, anh cảm thấy tôi dễ dàng bị dọa sợ giống như những cô gái kia, cảm thấy tôi sẽ không dám phản kháng trước mặt anh, có phải không?”
“Khụ... khụ...”
Anh Nam càng nôn nhiều hơn, những thứ nôn ra cũng càng ngày càng nhiều.
Hắn ta bắt đầu không thở nổi.
Tôi cười khinh bỉ: “Từ khi nhìn thấy những cô gái kia mất mạng tôi đã thề trong thâm tâm nhất định phải g.iết c.hết anh... tôi mong rằng anh ở dưới địa ngục sẽ vạn kiếp bất phục! anh biết không? Vốn dĩ tôi định động tay động chân vào lọ formalin đó, nhưng mà sau này anh lại cho người tới kiểm tra, thế là tôi nghĩ nếu như bị phát hiện thì phải làm sao? Có thứ đồ gì mà anh không muốn cho người chạm vào đây? Đáp án chỉ có một, chính là tim của Thẩm Châu Ngôn. Thế nên tôi đã tiêm dung dịch formaldehyde 95% vào tim của Thẩm Châu Ngôn... trong đêm đổi nhãn dán chỉ là muốn đánh lừa anh thôi, khi nãy tôi giẫm nát tim thì toàn bộ fromaldehyde đều đã bốc ra ngoài rồi...”
“Khụ... khụ khụ... khụ...”
Ánh mắt anh Nam trở nên càng dữ tợn hơn.
Hắn há miệng ra: “Chẳng phải cô không muốn làm người xấu sao, cứu... cứu tôi... tôi sẽ nói cho cô biết, bác... bác sĩ...”
74.
Tôi cúi thấp đầu: “Anh nói gì, nói cho tôi biết bác sĩ là ai?”
Anh Nam gật đầu.
“Khụ khụ khụ.... ọe...”
Ngực hắn ta phập phồng.
Tôi cố gắng đè hắn xuống.
Những thứ hắn nôn ra văng lên khẩu trang của tôi.
Chỉ cần một giây, một giây hắn sẽ c.hết vì nôn mửa ở trong căn phòng này.
Chỉ cần một giây...
Nhưng tôi muốn biết bác sĩ là ai, tôi dần dần buông hắn ta ra: “Nói, bác sĩ là ai, tôi sẽ tha cho anh.”
Anh Nam chỉ vào chiếc tủ.
Đó chính là chiếc tủ chứa nhật kí của Thẩm Châu Ngôn.
Tôi kéo hắn tới gần tủ, dùng dấu vân tay và nhận diện mống mắt của hắn để mở khóa chiếc tủ.
Bên trong trừ nhật kí của Thẩm Châu Ngôn thì còn có một tập tư liệu mật, đó là báo cáo đánh giá tinh thần và phương pháp trị liệu của tôi, bên góc phải có kí tên người: Lily.
Rõ ràng Lily chính là tên của phụ nữ, cũng chính là bác sĩ mà anh Nam nói.
Tôi hỏi anh Nam: “Cô ấy là Hứa Tình ư?”
Anh Nam lắc đầu.
Tôi lại hỏi: “Cô ấy ở đâu?”
Anh Nam uể oải giải thích: “Một năm trước cô ta gửi phương án trị liệu tới cho chúng tôi sau đó đã biến mất rồi. Tôi chưa từng gặp... gặp cô ta... bác sĩ tôi nhắc tới với cô, nhắc tới phương pháp tái hiện tình cảnh đó chỉ là khiến cho cô nghi ngờ Hứa Tình, khiến cô hiểu lầm cô ta là người của chúng tôi, khiến các cô tự giết lẫn nhau...”
75.
Ha!
Quả nhiên anh Nam đang đánh lừa tôi.
Nhưng mà người phụ nữ tên Lily đó rốt cuộc là ai?
Nếu như có thể tìm thấy cô ấy thì có lẽ cô ấy có thể chữa trị cho tôi.
Vậy thì tôi sẽ không biến thành nhân cách thứ hai nữa.
Tôi muốn tìm cô ấy, bất kể phải trả cái giá thế nào.
Trong lúc đang nghĩ anh Nam lại bắt đầu ho, dường như hắn sắp không xong rồi.
Tôi bất động nhìn hắn ta, quét hết tất cả n.ội t.ạng ở trong bình đựng dung dịch formalin xuống dưới đất.
Dung dịch chảy thành vũng, khắp mặt đất nào tai, nào mũi nào cánh tay.
Tất cả tán loạn dưới nền.
Tôi liếc nhìn xung quanh nước mắt cũng theo đó mà trượt xuống.
Những cô gái đã c.hết đi đó như thể đang ở quanh tôi, giống như đang nhìn tôi trừng phạt anh Nam.
Tôi dùng chân giẫm thật mạnh vào ngực anh Nam, nhìn hắn gục xuống giãy giụa, nhìn hắn trợn trắng mắt, nhìn đôi mắt hắn như thể sắp lòi ra.
Cuối cùng hắn không thể thở nổi nữa, tắt thở rồi.
Đôi tay hắn mềm nhũn trên mặt đất.
Cả người tôi ướt sũng không thể nhịn thêm nữa, nước mắt rơi đầy mặt!
Tôi thực sự đã g.iết c.hết hắn rồi!
76.
Mười mấy phút sau bên ngoài truyền tới động tĩnh.
Tôi tháo khẩu trang ra nằm trên đất giả vờ cũng bị trúng độc giống như anh Nam.
Có người ôm tôi lên.
Có người hô hấp nhân tạo cho anh Nam.
Dựa vào hơi thở mà tôi có thể biết được người bế tôi lên là Mạnh Hạo.
Tôi được rửa dạ dày, được đưa thứ gì đó vào.
Cuối cùng tôi cũng sống được.
Mấy ngày tiếp theo tôi ở suốt trong phòng thí nghiệm để điều chế dung dịch formalin.
Luôn suy nghĩ xem nên làm thế nào để anh Nam mắc câu, trúng độc.
Điều duy nhất có thể lợi dụng được đó là Thẩm Châu Ngôn người “anh em” của hắn ta.
Trong phòng sưu tầm của anh Nam có tổng cộng 40 cái tiêu bản.
Đại diện cho việc có 40 người anh em đã c.hết của hắn.
Mặc dù những người này rất quan trọng nhưng mà không thể bằng được Thẩm Châu Ngôn.
Thế nên tôi muốn động tay động chân vào dung dịch formalin của Thẩm Châu Ngôn khiến cho hàm lượng formaldehyde có trong formalin cao hơn mức bình thường.
66.
Tôi thí nghiệm khoảng bốn ngày, ví dụ như thay đổi gryxerin và oxi mới có thể điều chế ra một dung dịch đặc biệt khi ngửi giống với dung dịch bình thường.
Ngày tôi nói với anh Nam công việc đã hoàn thành, anh Nam mang tới 40 cái nhãn dán có 40 cái tên còn cử cả người chuyên nghiệp tới để kiểm tra từng cái.
Đương nhiên họ không thể kiểm tra ra được điều gì.
Chỉ có khi nhiệt độ hạ xuống thì oxi bên trong mới lắng xuống khiến cho formaldehyde đậm đặc bên trong hoàn toàn phát huy.
Nhưng mà anh Nam vẫn không yên tâm.
Hắn ta đi đi lại lại, tay cầm chiếc bình chứa dung dịch kia: “Trịnh Lâm, tôi có thể tin tưởng cô không?”
Tôi cố gắng bình tĩnh gật gật đầu.
Anh Nam bèn gọi những người đó dán bảng tên lên sau đó bắt đầu xếp từng cái theo thứ tự.
Tôi nhìn thấy anh Nam dán tên Thẩm Châu Ngôn lên một lọ dung dịch bình thường.
Thực ra đây là xác suất ngẫu nhiên, xác suất để hắn dán tên Thẩm Châu Ngôn lên dung dịch đặc biệt là rất thấp.
Trong lòng tôi hoảng hốt, điều này không được, tôi nhất định phải đổi lại.
67.
Anh Nam cũng chú ý tới ánh mắt của tôi: “Trịnh Lâm dung dịch này có vấn đề gì à?”
Tôi lắc đầu,
Hắn ta lộ ra nụ cười ẩn ý.
Lúc này bên ngoài vang lên một tiếng “ầm”, đó là tiếng sấm sét.
Anh Nam từ từ lại gần tôi: “Trịnh Lâm à, tôi thực sự rất tò mò không biết cô dùng miếng bạc kia làm gì? Dù gì thì anh Nam đây cũng được coi là chú của cô, có thể tiết lộ cho tôi nghe được không?”
Tôi mở miệng, căng thẳng tới cực điểm: “Mấy ngày này anh sẽ biết được đáp án, tôi tự có cách của mình.”
Anh Nam gật đầu liên tục: “Được, được, được. Vậy thì tôi sẽ chờ xem.”
68.
Sáng ngày thứ hau sấm chớp rền vang.
Anh Nam gọi mấy chục cô gái bị bắn tới cùng tôi đến để họ đem những dung dịch formalin kia tới phòng sưu tầm.
Lúc này tôi mới biết căn phòng sưu tầm của hắn ta còn có một căn phòng khác.
Bên trong không chỉ có một căn phòng thí nghiệm loại nhỏ mà còn có bức tường hấp thu formaldehyde với công nghệ cao.
Hắn ta thực sự rất cẩn thận.
Sau khi những cô gái đó rời khỏi trong phòng chỉ còn tôi và anh Nam.
Anh Nam khóa cửa lại, nhìn tôi đầy ẩn ý: “Trịnh Lâm à, cô có thể nói cho anh Nam biết tối hôm qua cô tới phòng thí nghiệm làm gì không? Tại sao cô lại giấu anh Nam chứ?”
69.
Tôi hít một hơi, nhìn thẳng vào hắn: “Kiểm tra tình trạng của dung dịch.”
Anh Nam ồ một tiếng: “Nhưng mà tôi nhìn thấy trong camera giám sát cô xé nhãn tên đi, cô đã thay đổi lọ dung dịch của Thẩm Châu Ngôn rồi, trái tim này của tôi ấy cứ cảm thấy bất an! Chẳng lẽ có vấn đề gì ư?”
Anh Nam dần dần ghé sát đầu vào tôi như thể muốn dán lên mặt tôi vậy.
Tôi vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Không có vấn đề gì.”
Anh Nam cười: “Haizz, thế nên sáng nay tôi đã tìm người tới đem lọ dung dịch dán tên của Thẩm Châu Ngôn tới nơi có nhiệt độ thấp hơn rồi mở ra. Cô đoán xem thế nào? Chỉ cần hơi lắc bình thì không khí bên trong sẽ lắng xuống, một mùi cay mũi xộc ra, cay mũi hơn dung dịch bình thường khác gấp chục lần. Ồ, đúng rồi, tôi đã bảo những cô gái tôi đưa tới ngửi thử rồi, trong đó có một người lập tức gục, cũng không biết có c.hết không... cô nói xem nếu anh Nam ngửi rồi thì có bị tắc thở không?”
Hắn híp mắt lại, khóe miệng mang ý cười giống như vô cùng vui vẻ khi đoán được âm mưu của tôi.
Tôi không lên tiếng, bả vai co lại.
Anh Nam vỗ tôi: “Trịnh Lâm, căng thẳng gì chứ, trước khi cô hoàn toàn biến thành nhân cách thứ hai thì cô có làm điều gì có lỗi anh Nam cũng sẽ tha thứ cho cô thôi!”
70.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó anh Nam nói để tôi lấy công chuộc tội bảo tôi đặt những n.ội t.ạng đó vào.
Tôi cẩn thận đặt từng cái một vào vị trí.
Chính vào lúc này một tia chớp đánh xuống cạnh phòng sưu tầm, sau đó “Ầm” một tiếng phía tây tòa nhà truyền tới tiếng sét đánh, cả góc tòa nhà rung chuyển một chút.
Tôi biết Mạnh Hạo đã để miếng kim loại của tôi lên đó rồi.
Anh Nam nhún vai: “Đm, hôm nay thiên lôi nghịch à...”
Hắn ta lấy điện thoại ra rồi bắt đầu gọi điện thoại: “A Kỳ, mày đi kiểm tra ổn áp, filter, diode zener, còn cả cột thu lôi ở trên tòa nhà nữa, nhất định không được để mất điện...”
Tôi lắng nghe, nhanh ta gia tăng tốc độ đặt vào vị trí.
Cuối cùng cũng tới tim của Thẩm Châu Ngôn.
Anh Nam vẫn không có ý định tự mình làm.
Tôi cố ý trượt tay, tim của Thẩm Châu Ngôn “bộp” một cái rơi xuống đất.
71.
Tôi luống cuống tháo khẩu trang ra: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý đâu.”
Tôi bị dọa sợ đứng ngây người tại chỗ.
Anh Nam cười càng đắc thắng hơn, hắn ta thích nhìn dáng vẻ bị dọa sợ của tôi, thích dùng quyền uy của mình khiến người khác phải sợ hãi, hắn ta cười nói: “Chuyện này có lớn lao gì chứ, anh Nam cũng đâu có uy hiếp cô đâu, chỉ là nói vài câu mà thôi, nhưng mà cô làm rơi tim của người anh em tôi xuống đất như thế điều này là cô không đúng rồi, Trịnh Lâm...”
Trong phút chốc ánh mắt hắn ta trở nên hung ác.
Hắn ta dần dần bước lại gần.
Hắn chuẩn bị khom người xuống nhặt tim của Thẩm Châu Ngôn lên.
Chính vào khoảnh khắc hắn cầm lấy quả tim tôi nhanh chóng tháo khẩu trang của hắn ra sau đó một cước giẫm lên trái tim của Thẩm Châu Ngôn.
Tất cả diễn ra bất ngờ khiến người ta không kịp đề phòng như vậy.
Trong phút chốc anh Nam quỳ xuống đất không ngừng ho khan.
72.
Thừa dịp đó tôi đá trái tim đó đến bên cạnh mũi hắn khiến hắn bắt đầu nôn khan.
“Ầm... ầm...”
Tiếng sấm lại vang lên rồi, lần này càng lại gần hơn.
Góc tường phía tay truyền tới tiếng sấm dường như muốn làm nổ tung màng nhĩ của tôi.
Anh Nam không ngừng hít thở, lảo đảo chạy về phía cửa.
Đột nhiên ngoài hành lang truyền tới tiếng “bụp...” đó chính là dòng điện quá tải, đó là tiếng mất điện.
Phòng sưu tầm bị mất điện cửa bị khóa lại rồi.
Anh Nam không chống cự nổi nữa đầu óc hắn bắt đầu quay cuồng, nôn không ngừng.
Dần dần hắn ngã xuống nền đất.
73.
Tôi đeo khẩu trang từ trên cao nhìn xuống hắn: “E rằng sau này anh không có cơ hội tha thứ cho tôi nữa rồi, chú à!”
Anh Nam không phát ra tiếng.
Khóe miệng hắn co quắp giống như muốn nói gì đó.
Hắn lại bắt đầu nôn rồi.
Hắn muốn nghiêng người sang.
Tôi lập tức tiến lên trước đá vào ngực hắn không cho hắn lật người.
Những thứ dơ bẩn trào ra từ miệng hắn lan xuống cổ hắn.
Tôi nói: “Anh có biết anh đã thua ở đâu không? Thua trên chính sự tự phụ của anh, anh thích một mình chiến đấu, anh cảm thấy tôi dễ dàng bị dọa sợ giống như những cô gái kia, cảm thấy tôi sẽ không dám phản kháng trước mặt anh, có phải không?”
“Khụ... khụ...”
Anh Nam càng nôn nhiều hơn, những thứ nôn ra cũng càng ngày càng nhiều.
Hắn ta bắt đầu không thở nổi.
Tôi cười khinh bỉ: “Từ khi nhìn thấy những cô gái kia mất mạng tôi đã thề trong thâm tâm nhất định phải g.iết c.hết anh... tôi mong rằng anh ở dưới địa ngục sẽ vạn kiếp bất phục! anh biết không? Vốn dĩ tôi định động tay động chân vào lọ formalin đó, nhưng mà sau này anh lại cho người tới kiểm tra, thế là tôi nghĩ nếu như bị phát hiện thì phải làm sao? Có thứ đồ gì mà anh không muốn cho người chạm vào đây? Đáp án chỉ có một, chính là tim của Thẩm Châu Ngôn. Thế nên tôi đã tiêm dung dịch formaldehyde 95% vào tim của Thẩm Châu Ngôn... trong đêm đổi nhãn dán chỉ là muốn đánh lừa anh thôi, khi nãy tôi giẫm nát tim thì toàn bộ fromaldehyde đều đã bốc ra ngoài rồi...”
“Khụ... khụ khụ... khụ...”
Ánh mắt anh Nam trở nên càng dữ tợn hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn há miệng ra: “Chẳng phải cô không muốn làm người xấu sao, cứu... cứu tôi... tôi sẽ nói cho cô biết, bác... bác sĩ...”
74.
Tôi cúi thấp đầu: “Anh nói gì, nói cho tôi biết bác sĩ là ai?”
Anh Nam gật đầu.
“Khụ khụ khụ.... ọe...”
Ngực hắn ta phập phồng.
Tôi cố gắng đè hắn xuống.
Những thứ hắn nôn ra văng lên khẩu trang của tôi.
Chỉ cần một giây, một giây hắn sẽ c.hết vì nôn mửa ở trong căn phòng này.
Chỉ cần một giây...
Nhưng tôi muốn biết bác sĩ là ai, tôi dần dần buông hắn ta ra: “Nói, bác sĩ là ai, tôi sẽ tha cho anh.”
Anh Nam chỉ vào chiếc tủ.
Đó chính là chiếc tủ chứa nhật kí của Thẩm Châu Ngôn.
Tôi kéo hắn tới gần tủ, dùng dấu vân tay và nhận diện mống mắt của hắn để mở khóa chiếc tủ.
Bên trong trừ nhật kí của Thẩm Châu Ngôn thì còn có một tập tư liệu mật, đó là báo cáo đánh giá tinh thần và phương pháp trị liệu của tôi, bên góc phải có kí tên người: Lily.
Rõ ràng Lily chính là tên của phụ nữ, cũng chính là bác sĩ mà anh Nam nói.
Tôi hỏi anh Nam: “Cô ấy là Hứa Tình ư?”
Anh Nam lắc đầu.
Tôi lại hỏi: “Cô ấy ở đâu?”
Anh Nam uể oải giải thích: “Một năm trước cô ta gửi phương án trị liệu tới cho chúng tôi sau đó đã biến mất rồi. Tôi chưa từng gặp... gặp cô ta... bác sĩ tôi nhắc tới với cô, nhắc tới phương pháp tái hiện tình cảnh đó chỉ là khiến cho cô nghi ngờ Hứa Tình, khiến cô hiểu lầm cô ta là người của chúng tôi, khiến các cô tự giết lẫn nhau...”
75.
Ha!
Quả nhiên anh Nam đang đánh lừa tôi.
Nhưng mà người phụ nữ tên Lily đó rốt cuộc là ai?
Nếu như có thể tìm thấy cô ấy thì có lẽ cô ấy có thể chữa trị cho tôi.
Vậy thì tôi sẽ không biến thành nhân cách thứ hai nữa.
Tôi muốn tìm cô ấy, bất kể phải trả cái giá thế nào.
Trong lúc đang nghĩ anh Nam lại bắt đầu ho, dường như hắn sắp không xong rồi.
Tôi bất động nhìn hắn ta, quét hết tất cả n.ội t.ạng ở trong bình đựng dung dịch formalin xuống dưới đất.
Dung dịch chảy thành vũng, khắp mặt đất nào tai, nào mũi nào cánh tay.
Tất cả tán loạn dưới nền.
Tôi liếc nhìn xung quanh nước mắt cũng theo đó mà trượt xuống.
Những cô gái đã c.hết đi đó như thể đang ở quanh tôi, giống như đang nhìn tôi trừng phạt anh Nam.
Tôi dùng chân giẫm thật mạnh vào ngực anh Nam, nhìn hắn gục xuống giãy giụa, nhìn hắn trợn trắng mắt, nhìn đôi mắt hắn như thể sắp lòi ra.
Cuối cùng hắn không thể thở nổi nữa, tắt thở rồi.
Đôi tay hắn mềm nhũn trên mặt đất.
Cả người tôi ướt sũng không thể nhịn thêm nữa, nước mắt rơi đầy mặt!
Tôi thực sự đã g.iết c.hết hắn rồi!
76.
Mười mấy phút sau bên ngoài truyền tới động tĩnh.
Tôi tháo khẩu trang ra nằm trên đất giả vờ cũng bị trúng độc giống như anh Nam.
Có người ôm tôi lên.
Có người hô hấp nhân tạo cho anh Nam.
Dựa vào hơi thở mà tôi có thể biết được người bế tôi lên là Mạnh Hạo.
Tôi được rửa dạ dày, được đưa thứ gì đó vào.
Cuối cùng tôi cũng sống được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro