Nóng Cháy Cuồng Hạ (Cường Thủ Hào Đoạt H)
Bạn Gái Và Vị H...
Nạo Nạo Đầu Bì
2024-09-15 00:32:01
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Hạ Ức gọi Trương Mai lại, chủ động đưa cô về nhà.
Trương Mai rất bất ngờ.
Sau khi cô lên chiếc Cullinan này của anh, vẻ mặt có chút bối rối.
Hạ Ức nói thẳng: “Nếu như cậu có khó khăn gì trong công việc, tôi có thể giúp cậu. Chỉ là trước đó, tôi có một số vấn đề muốn hỏi cậu, điều cậu mới vừa nói ban nãy, đối tượng yêu đương khi tôi còn học đại học là ai?”
Trương Mai cảm thấy kinh ngạc, cô mở miệng một cách khoa trương, ngay lập tức trong đầu cô hiện lên mấy cảnh cặn bã tàn nhẫn rút chim ra. Chẳng lẽ người này quen quá nhiều bạn gái thời đại học? Mà tự dưng nhắc tới đại học, không còn nhớ ai nữa.
Như vậy có phải là kỳ cục quá không?
Sắc mặt Trương Mai có hơi khó coi, tuy rằng cô cần sự giúp đỡ, nhưng thứ ăn chơi trác táng lại không nghiêm túc trong tình cảm như thế này, cô cũng khinh thường cầu xin.
Hạ Ức có vẻ cũng đoán được, cười nhạt để giảm bớt xấu hổ.
Anh nghiêm túc giải thích, nói: “Đừng hiểu lầm, chỉ vì bệnh tình nên tôi đã mất khá nhiều ký ức. Mà mới nghe thấy cậu có nhắc tới, cho nên tôi muốn tìm hiểu xem về quá khứ đó. Dường như cô ấy là một trong số ít bạn gái mà tôi từng quen, tôi muốn biết cô ấy là ai, muốn tìm hiểu tình hình dạo gần đây của cô ấy.”
Hạ Ức dùng giọng điệu nhẹ nhàng, khẩn khoản và chân thành.
Bệnh tình, phải, bệnh tình.
Trương Mai là thành viên kỳ cựu trong nhóm hóng hớt, ngày thường thường xuyên ngâm mình trên mạng, hóng drama trong giới giải trí.
Trương Mai có nghe một vài tin đồn về tiền sử bệnh tật của gia tộc Hạ Ức, tuy rằng chuyện này chưa từng được xác minh.
Mẹ của Hạ Ức từng vào bệnh viện tâm thần, như vậy thì bản thân Hạ Ức cũng có thể…
Hơn nữa Trương Mai liên tưởng đến tình cảnh tạm nghỉ học đại học của Hạ Ức.
Sau khi biết được, cô bỗng cảm thấy có lỗi nên mỉm cười.
Trương Mai cố gắng nhớ lại: “Ừm… Thật ra thì tôi không quen biết bạn gái của cậu, tôi chỉ nhớ bạn gái của cậu học ở ngoài trường thôi à.”
“Lúc đó… Lúc đó hình như hai người đang ăn ở một nhà hàng đồ ăn Thượng Hải trong khu thương mại gần trường, tôi và bạn cùng phòng tình cờ gặp cậu và bạn gái cậu. Ây… Cũng đã hơn mười năm rồi, tôi thật sự không nhớ rõ lắm, tôi chỉ nhớ rõ là cô ấy có dáng người rất gầy, làn da rất trắng, có mái tóc đen rất dài. Còn về phần họ của cô ấy là gì, tôi thực sự không thể nhớ nổi.”
Trương Mai chỉ gặp đúng lần đó, còn cách lâu như vậy, cô cũng chỉ nhớ được bấy nhiêu.
Hai mắt Hạ Ức bắt đầu trống rỗng, cố gắng ghép lại bóng dáng của người nọ trong đầu, đáng tiếc là vô ích.
Anh nói một câu: “Cảm ơn cậu.”
Chờ đến ba ngày sau đó.
Hạ Ức nhận được email của thám tử tư sau khi điều tra.
Về giai đoạn từ 9 đến 10 tuổi của Hạ Ức, bởi vì thời gian thật sự là quá lâu nên bọn họ cần thêm thời gian để điều tra.
Mà trong khoảng thời gian từ lớp 12 cho đến năm nhất đại học thì dễ điều tra hơn một chút.
Thông tin bọn họ gửi tới, có thể có hơi khác so với thực tế cụ thể, nhưng hẳn sẽ không chênh lệch là bao.
Thứ hiển thị trên đó.
Là kỳ nghỉ hè năm lớp 12, Hạ Ức bay từ Bắc Thành đến Tô Thành để nghỉ hè, anh gặp một nữ viên phục vụ tên là Hàng Vãn Tản tại một câu lạc bộ giải trí ở Tô Thành.
Sau kỳ nghỉ hè, Hạ Ức trở về Bắc Thành, nữ nhân viên phục vụ kia cũng đến Bắc Thành, bởi vì cô thi đậu đại học ở đó.
Vào năm nhất đại học, họ sống chung với nhau một năm.
Năm hai đại học, nhập học không được bao lâu, cái người tên là Hàng Vãn Tản đó đột nhiên bỏ học.
Đối với lý do bỏ học, có lẽ chỉ có người trong cuộc mới biết được.
Tình cảm giữa Hàng Vãn Tản và Hạ Ức vô cùng kín tiếng trong khoảng thời gian đó, thậm chí không có nhiều người biết đến.
Mà khi ấy, Hạ Ức đã đính hôn với một người phụ nữ khác.
Các thám tử tư chỉ trình bày sự thật về cuộc điều tra, chứ không đưa ra kết luận nói rằng anh một chân đạp hai thuyền.
Mà Hạ Ức, ngay cả việc mình có bạn gái và vị hôn thê cũng không biết.
Khi Hạ Ức bấm mở xem hình ảnh trong email, anh nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp, tên cô ta là Phương Linh Huyên, từng là vị hôn thê của Hạ Ức, cũng là người thừa kế của tập đoàn Linh Khải.
Hạ Ức và Phương Linh Huyên hẳn là liên hôn thương mại.
Sau khi Hạ Ức phát bệnh, hai nhà hủy hôn.
Phương Linh Huyên cũng kết hôn và sinh con cách đây 6 năm, lại ly hôn vào 3 năm trước.
Mà Hạ Ức khi trượt bàn di chuột lên trên, xuất hiện hình ảnh của một người phụ nữ khác.
Khi anh nhìn thấy ảnh chụp của cô, anh có cảm giác như đang nhìn một người xa lạ.
Đây là một cô gái gầy gò, cô thực sự giống như Trương Mai miêu tả, tóc rất dài và rất đen. Cô mặc một chiếc váy màu xanh lá cây nhạt, mỉm cười trước máy ảnh.
Trong đầu Hạ Ức tìm không thấy bất kỳ ký ức nào liên quan đến cô ta.
Trương Mai rất bất ngờ.
Sau khi cô lên chiếc Cullinan này của anh, vẻ mặt có chút bối rối.
Hạ Ức nói thẳng: “Nếu như cậu có khó khăn gì trong công việc, tôi có thể giúp cậu. Chỉ là trước đó, tôi có một số vấn đề muốn hỏi cậu, điều cậu mới vừa nói ban nãy, đối tượng yêu đương khi tôi còn học đại học là ai?”
Trương Mai cảm thấy kinh ngạc, cô mở miệng một cách khoa trương, ngay lập tức trong đầu cô hiện lên mấy cảnh cặn bã tàn nhẫn rút chim ra. Chẳng lẽ người này quen quá nhiều bạn gái thời đại học? Mà tự dưng nhắc tới đại học, không còn nhớ ai nữa.
Như vậy có phải là kỳ cục quá không?
Sắc mặt Trương Mai có hơi khó coi, tuy rằng cô cần sự giúp đỡ, nhưng thứ ăn chơi trác táng lại không nghiêm túc trong tình cảm như thế này, cô cũng khinh thường cầu xin.
Hạ Ức có vẻ cũng đoán được, cười nhạt để giảm bớt xấu hổ.
Anh nghiêm túc giải thích, nói: “Đừng hiểu lầm, chỉ vì bệnh tình nên tôi đã mất khá nhiều ký ức. Mà mới nghe thấy cậu có nhắc tới, cho nên tôi muốn tìm hiểu xem về quá khứ đó. Dường như cô ấy là một trong số ít bạn gái mà tôi từng quen, tôi muốn biết cô ấy là ai, muốn tìm hiểu tình hình dạo gần đây của cô ấy.”
Hạ Ức dùng giọng điệu nhẹ nhàng, khẩn khoản và chân thành.
Bệnh tình, phải, bệnh tình.
Trương Mai là thành viên kỳ cựu trong nhóm hóng hớt, ngày thường thường xuyên ngâm mình trên mạng, hóng drama trong giới giải trí.
Trương Mai có nghe một vài tin đồn về tiền sử bệnh tật của gia tộc Hạ Ức, tuy rằng chuyện này chưa từng được xác minh.
Mẹ của Hạ Ức từng vào bệnh viện tâm thần, như vậy thì bản thân Hạ Ức cũng có thể…
Hơn nữa Trương Mai liên tưởng đến tình cảnh tạm nghỉ học đại học của Hạ Ức.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi biết được, cô bỗng cảm thấy có lỗi nên mỉm cười.
Trương Mai cố gắng nhớ lại: “Ừm… Thật ra thì tôi không quen biết bạn gái của cậu, tôi chỉ nhớ bạn gái của cậu học ở ngoài trường thôi à.”
“Lúc đó… Lúc đó hình như hai người đang ăn ở một nhà hàng đồ ăn Thượng Hải trong khu thương mại gần trường, tôi và bạn cùng phòng tình cờ gặp cậu và bạn gái cậu. Ây… Cũng đã hơn mười năm rồi, tôi thật sự không nhớ rõ lắm, tôi chỉ nhớ rõ là cô ấy có dáng người rất gầy, làn da rất trắng, có mái tóc đen rất dài. Còn về phần họ của cô ấy là gì, tôi thực sự không thể nhớ nổi.”
Trương Mai chỉ gặp đúng lần đó, còn cách lâu như vậy, cô cũng chỉ nhớ được bấy nhiêu.
Hai mắt Hạ Ức bắt đầu trống rỗng, cố gắng ghép lại bóng dáng của người nọ trong đầu, đáng tiếc là vô ích.
Anh nói một câu: “Cảm ơn cậu.”
Chờ đến ba ngày sau đó.
Hạ Ức nhận được email của thám tử tư sau khi điều tra.
Về giai đoạn từ 9 đến 10 tuổi của Hạ Ức, bởi vì thời gian thật sự là quá lâu nên bọn họ cần thêm thời gian để điều tra.
Mà trong khoảng thời gian từ lớp 12 cho đến năm nhất đại học thì dễ điều tra hơn một chút.
Thông tin bọn họ gửi tới, có thể có hơi khác so với thực tế cụ thể, nhưng hẳn sẽ không chênh lệch là bao.
Thứ hiển thị trên đó.
Là kỳ nghỉ hè năm lớp 12, Hạ Ức bay từ Bắc Thành đến Tô Thành để nghỉ hè, anh gặp một nữ viên phục vụ tên là Hàng Vãn Tản tại một câu lạc bộ giải trí ở Tô Thành.
Sau kỳ nghỉ hè, Hạ Ức trở về Bắc Thành, nữ nhân viên phục vụ kia cũng đến Bắc Thành, bởi vì cô thi đậu đại học ở đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vào năm nhất đại học, họ sống chung với nhau một năm.
Năm hai đại học, nhập học không được bao lâu, cái người tên là Hàng Vãn Tản đó đột nhiên bỏ học.
Đối với lý do bỏ học, có lẽ chỉ có người trong cuộc mới biết được.
Tình cảm giữa Hàng Vãn Tản và Hạ Ức vô cùng kín tiếng trong khoảng thời gian đó, thậm chí không có nhiều người biết đến.
Mà khi ấy, Hạ Ức đã đính hôn với một người phụ nữ khác.
Các thám tử tư chỉ trình bày sự thật về cuộc điều tra, chứ không đưa ra kết luận nói rằng anh một chân đạp hai thuyền.
Mà Hạ Ức, ngay cả việc mình có bạn gái và vị hôn thê cũng không biết.
Khi Hạ Ức bấm mở xem hình ảnh trong email, anh nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp, tên cô ta là Phương Linh Huyên, từng là vị hôn thê của Hạ Ức, cũng là người thừa kế của tập đoàn Linh Khải.
Hạ Ức và Phương Linh Huyên hẳn là liên hôn thương mại.
Sau khi Hạ Ức phát bệnh, hai nhà hủy hôn.
Phương Linh Huyên cũng kết hôn và sinh con cách đây 6 năm, lại ly hôn vào 3 năm trước.
Mà Hạ Ức khi trượt bàn di chuột lên trên, xuất hiện hình ảnh của một người phụ nữ khác.
Khi anh nhìn thấy ảnh chụp của cô, anh có cảm giác như đang nhìn một người xa lạ.
Đây là một cô gái gầy gò, cô thực sự giống như Trương Mai miêu tả, tóc rất dài và rất đen. Cô mặc một chiếc váy màu xanh lá cây nhạt, mỉm cười trước máy ảnh.
Trong đầu Hạ Ức tìm không thấy bất kỳ ký ức nào liên quan đến cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro