Nóng Cháy Cuồng Hạ (Cường Thủ Hào Đoạt H)
Hai Ký Ức Biến...
Nạo Nạo Đầu Bì
2024-09-15 00:32:01
Sau khi hai người trở lại cửa hàng hoành thánh, Hàng Vãn Tản đưa cho Phùng Khê một chai nước khoáng: “Anh xem anh đuổi theo gấp như vậy, trán đổ đầy mồ hôi rồi kìa, uống chút nước đi.”
Phùng Khê mở nắp chai ra uống nửa chai, quả thật anh đuổi theo rất gấp. Chẳng phải hắn sợ mình sẽ bỏ lỡ Hàng Vãn Tản đó sao.
“Tiểu Hàng, có phải em đã xảy ra chuyện gì không, sao tự dưng muốn rời đi vậy.” Phùng Khê gãi gãi da đầu.
Hàng Vãn Tản nghĩ tới người nọ, trong lòng còn thấy sợ hãi.
“Không có chuyện gì, chỉ là tôi bị nóng đầu muốn đi ra ngoài dạo một chút thôi, mà giờ không muốn ra ngoài nữa.”
Phùng Khê rút một tờ khăn giấy ở trên bàn ra lau trán, ngượng ngùng nói: “Vậy… Vậy… Vậy em ở lại là vì tôi sao?”
Hàng Vãn Tản lắc lắc đầu: “Anh biết không, tôi chỉ coi anh là bạn bè thôi…” Mặc dù hôm nay cô không đi, qua một thời gian cô cũng phải đi, cô luôn cảm thấy việc mình gặp Hạ Ức ở Nam Thành sẽ tạo thành nguy hiểm tiềm ẩn.
“Rồi rồi, tôi biết rồi, chỉ cần em ở lại đây là được.”
Phùng Khê biết Hàng Vãn Tản có khúc mắc, nếu không vì sao một phụ nữ độc thân xinh đẹp như cô lại từ chối hết tất cả đàn ông?
Ở một nơi như Nam Thành, từng có người đẹp trai hơn trẻ tuổi hơn Phùng Khê theo đuổi Hàng Vãn Tản, cô cũng từ chối người ta.
Phùng Khê chỉ cảm thấy, ở gần cô như vậy, có thể nhìn thấy cô mỗi ngày cũng tốt rồi.
Không còn tìm kiếm một bước phát triển hơn nữa. Có lẽ một ngày nào đó duyên phận đến, nước sẽ chảy thành sông thôi.
*
Ở nước ngoài.
Sau khi kiểm tra sức khỏe xong, Hạ Ức trở về khách sạn.
Tình trạng bệnh của anh đã thuyên giảm, chỉ cần uống thuốc đúng giờ, thường xuyên tái khám thì sẽ không có vấn đề gì.
Hạ Ức vẫn còn một thời gian nghỉ ngơi khá dài, anh dự định sẽ sắp xếp lại những ký ức đã mất của mình.
Anh mất đi hai ký ức, một ký ức từ 9 đến 10 tuổi.
Còn ký ức còn lại, là ký ức về mùa hè sau khi tốt nghiệp cấp 3 và vào đại học năm 2.
Hai mảnh ký ức bị thiếu này, giữa chúng là một khoảng thời gian dài.
Hạ Ức cho rằng việc mình không nhớ rõ những ký ức ấy có thể là do cơ thể anh đã kích hoạt cơ chế tự bảo vệ mình, trải qua mấy năm điều trị và hồi phục, bệnh tình của anh đã cải thiện hơn rất nhiều.
Mấy năm gần đây tâm trạng của anh đã trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều, không còn làm điều gì tổn hại đến bản thân mình nữa.
Anh cực kỳ muốn biết về hai ký ức từ 9 đến 10 tuổi, và kỳ nghỉ hè cho đến đại học.
Không phải anh chưa từng hỏi thăm mọi người xung quanh, chỉ là Hạ Ức khi ấy có tính cách lầm lì độc đoán, làm nhiều chuyện hèn mạt, không xác định được chuyện vô liêm sỉ nào khiến anh mất trí nhớ.
Đây cũng là điều khiến Hạ Ức vô cùng đau đầu.
Hạ Ức bắt đầu hoài nghi, sau khi không uống thuốc ngày hôm đó, người phụ nữ xuất hiện trong giấc mơ có lẽ đã từng thật sự xuất hiện trong cuộc sống của anh, nhưng vì lý do nào đó lại bị xóa sạch hoàn toàn.
Hạ Ức nhớ rất rõ ràng, trước kia mình chưa từng có bạn gái, từ tiểu học đến trung học phổ thông đều không có. Anh biết mình không phải là người bừa bãi, rất phản kháng trong các mối quan hệ thân mật.
Anh cực kỳ chán ghét hôn nhân của ba mẹ, thì làm sao có thể yêu sớm được?
Sau khi Hạ Ức ngủ một giấc, máy bay đáp xuống trở về Bắc Thành vào ngày hôm sau.
Bắc Thành đầu hè đã có dấu hiệu nóng như lò sưởi.
Hạ Ức tìm thám tử tư điều tra những chuyện trước kia của mình, hơn nữa không chỉ thuê một người.
Anh chỉ yêu cầu họ điều tra về hai khoảng thời gian mà anh bị mất trí nhớ.
Sau khi Hạ Ức trở về Bắc Thành, lại nghỉ ngơi thêm một tuần.
Anh tìm thấy mấy bạn cùng lớp năm nhất của mình trước khi bỏ học.
Anh mời họ ra ngoài ăn tối.
Tại một nhà hàng Nhật Bản cao cấp ở Bắc Thành.
Lúc ấy trong lớp có khoảng 60 người vẫn còn ở lại Bắc Thành, có người bận không tới được. Sơ sơ cũng tới hơn 20 người, trong đó có mấy người, biết là Hạ Ức đứng ra mời, nên cố tình từ nơi khác chạy tới đây.
Họ biết muốn đến gần một người như Hạ Ức thì rất khó, mạng lưới quan hệ cũng hiếm có cho nên bọn họ vẫn cố gắng chạy tới.
Hơn 20 người, trong phòng riêng không đủ chỗ.
Còn dư lại sáu bảy người, đành phải ngồi ngoài.
Phần mở đầu không gì khác hơn là những lời khen ngợi về sự nghiệp, mọi người kể về một số diễn biến gần đây.
Hạ Ức không còn ký ức gì với những người này nên nhớ kỹ những thông tin mà họ đưa ra trên bàn ăn.
Hạ Ức bắt đầu nói bóng gió trong bữa tiệc: “Vậy trước đây, tôi có bao giờ trì hoãn việc học vì yêu đương chưa?”
Bên cạnh có một tên mập mạp đeo kính, hắn tên là Lý Nguyên, hắn vội vàng đáp trước: “Hạ Ức, không phải vì lý do sức khỏe nên cậu mới nghỉ học sao? Mấy chuyện yêu đương như thế này, chúng tôi chưa từng nghe tới.”
Trương Mai, nữ sinh bên cạnh Lý Nguyên phủ nhận: “Ủa gì mà chưa từng nghe tới hả, chẳng phải lúc đó Hạ Ức đang yêu một cô gái bên trường khác sao?”
Những người khác ồn ào nói: “Ờ… Vậy Hạ Ức, có phải giờ cậu vẫn còn đang ở cạnh chị dâu hay không?”
Hạ Ức chỉ cười cười: “Hiện tại tôi đang độc thân.”
Hạ Ức lảng tránh bằng cách đưa ra một số chủ đề khác.
Anh cúi đầu nhấp một ngụm rượu, thì ra người phụ nữ trong mơ kia, thật sự từng tồn tại.
Không còn là phỏng đoán nữa.
Phùng Khê mở nắp chai ra uống nửa chai, quả thật anh đuổi theo rất gấp. Chẳng phải hắn sợ mình sẽ bỏ lỡ Hàng Vãn Tản đó sao.
“Tiểu Hàng, có phải em đã xảy ra chuyện gì không, sao tự dưng muốn rời đi vậy.” Phùng Khê gãi gãi da đầu.
Hàng Vãn Tản nghĩ tới người nọ, trong lòng còn thấy sợ hãi.
“Không có chuyện gì, chỉ là tôi bị nóng đầu muốn đi ra ngoài dạo một chút thôi, mà giờ không muốn ra ngoài nữa.”
Phùng Khê rút một tờ khăn giấy ở trên bàn ra lau trán, ngượng ngùng nói: “Vậy… Vậy… Vậy em ở lại là vì tôi sao?”
Hàng Vãn Tản lắc lắc đầu: “Anh biết không, tôi chỉ coi anh là bạn bè thôi…” Mặc dù hôm nay cô không đi, qua một thời gian cô cũng phải đi, cô luôn cảm thấy việc mình gặp Hạ Ức ở Nam Thành sẽ tạo thành nguy hiểm tiềm ẩn.
“Rồi rồi, tôi biết rồi, chỉ cần em ở lại đây là được.”
Phùng Khê biết Hàng Vãn Tản có khúc mắc, nếu không vì sao một phụ nữ độc thân xinh đẹp như cô lại từ chối hết tất cả đàn ông?
Ở một nơi như Nam Thành, từng có người đẹp trai hơn trẻ tuổi hơn Phùng Khê theo đuổi Hàng Vãn Tản, cô cũng từ chối người ta.
Phùng Khê chỉ cảm thấy, ở gần cô như vậy, có thể nhìn thấy cô mỗi ngày cũng tốt rồi.
Không còn tìm kiếm một bước phát triển hơn nữa. Có lẽ một ngày nào đó duyên phận đến, nước sẽ chảy thành sông thôi.
*
Ở nước ngoài.
Sau khi kiểm tra sức khỏe xong, Hạ Ức trở về khách sạn.
Tình trạng bệnh của anh đã thuyên giảm, chỉ cần uống thuốc đúng giờ, thường xuyên tái khám thì sẽ không có vấn đề gì.
Hạ Ức vẫn còn một thời gian nghỉ ngơi khá dài, anh dự định sẽ sắp xếp lại những ký ức đã mất của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh mất đi hai ký ức, một ký ức từ 9 đến 10 tuổi.
Còn ký ức còn lại, là ký ức về mùa hè sau khi tốt nghiệp cấp 3 và vào đại học năm 2.
Hai mảnh ký ức bị thiếu này, giữa chúng là một khoảng thời gian dài.
Hạ Ức cho rằng việc mình không nhớ rõ những ký ức ấy có thể là do cơ thể anh đã kích hoạt cơ chế tự bảo vệ mình, trải qua mấy năm điều trị và hồi phục, bệnh tình của anh đã cải thiện hơn rất nhiều.
Mấy năm gần đây tâm trạng của anh đã trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều, không còn làm điều gì tổn hại đến bản thân mình nữa.
Anh cực kỳ muốn biết về hai ký ức từ 9 đến 10 tuổi, và kỳ nghỉ hè cho đến đại học.
Không phải anh chưa từng hỏi thăm mọi người xung quanh, chỉ là Hạ Ức khi ấy có tính cách lầm lì độc đoán, làm nhiều chuyện hèn mạt, không xác định được chuyện vô liêm sỉ nào khiến anh mất trí nhớ.
Đây cũng là điều khiến Hạ Ức vô cùng đau đầu.
Hạ Ức bắt đầu hoài nghi, sau khi không uống thuốc ngày hôm đó, người phụ nữ xuất hiện trong giấc mơ có lẽ đã từng thật sự xuất hiện trong cuộc sống của anh, nhưng vì lý do nào đó lại bị xóa sạch hoàn toàn.
Hạ Ức nhớ rất rõ ràng, trước kia mình chưa từng có bạn gái, từ tiểu học đến trung học phổ thông đều không có. Anh biết mình không phải là người bừa bãi, rất phản kháng trong các mối quan hệ thân mật.
Anh cực kỳ chán ghét hôn nhân của ba mẹ, thì làm sao có thể yêu sớm được?
Sau khi Hạ Ức ngủ một giấc, máy bay đáp xuống trở về Bắc Thành vào ngày hôm sau.
Bắc Thành đầu hè đã có dấu hiệu nóng như lò sưởi.
Hạ Ức tìm thám tử tư điều tra những chuyện trước kia của mình, hơn nữa không chỉ thuê một người.
Anh chỉ yêu cầu họ điều tra về hai khoảng thời gian mà anh bị mất trí nhớ.
Sau khi Hạ Ức trở về Bắc Thành, lại nghỉ ngơi thêm một tuần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh tìm thấy mấy bạn cùng lớp năm nhất của mình trước khi bỏ học.
Anh mời họ ra ngoài ăn tối.
Tại một nhà hàng Nhật Bản cao cấp ở Bắc Thành.
Lúc ấy trong lớp có khoảng 60 người vẫn còn ở lại Bắc Thành, có người bận không tới được. Sơ sơ cũng tới hơn 20 người, trong đó có mấy người, biết là Hạ Ức đứng ra mời, nên cố tình từ nơi khác chạy tới đây.
Họ biết muốn đến gần một người như Hạ Ức thì rất khó, mạng lưới quan hệ cũng hiếm có cho nên bọn họ vẫn cố gắng chạy tới.
Hơn 20 người, trong phòng riêng không đủ chỗ.
Còn dư lại sáu bảy người, đành phải ngồi ngoài.
Phần mở đầu không gì khác hơn là những lời khen ngợi về sự nghiệp, mọi người kể về một số diễn biến gần đây.
Hạ Ức không còn ký ức gì với những người này nên nhớ kỹ những thông tin mà họ đưa ra trên bàn ăn.
Hạ Ức bắt đầu nói bóng gió trong bữa tiệc: “Vậy trước đây, tôi có bao giờ trì hoãn việc học vì yêu đương chưa?”
Bên cạnh có một tên mập mạp đeo kính, hắn tên là Lý Nguyên, hắn vội vàng đáp trước: “Hạ Ức, không phải vì lý do sức khỏe nên cậu mới nghỉ học sao? Mấy chuyện yêu đương như thế này, chúng tôi chưa từng nghe tới.”
Trương Mai, nữ sinh bên cạnh Lý Nguyên phủ nhận: “Ủa gì mà chưa từng nghe tới hả, chẳng phải lúc đó Hạ Ức đang yêu một cô gái bên trường khác sao?”
Những người khác ồn ào nói: “Ờ… Vậy Hạ Ức, có phải giờ cậu vẫn còn đang ở cạnh chị dâu hay không?”
Hạ Ức chỉ cười cười: “Hiện tại tôi đang độc thân.”
Hạ Ức lảng tránh bằng cách đưa ra một số chủ đề khác.
Anh cúi đầu nhấp một ngụm rượu, thì ra người phụ nữ trong mơ kia, thật sự từng tồn tại.
Không còn là phỏng đoán nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro