Nóng Cháy Cuồng Hạ (Cường Thủ Hào Đoạt H)
Bị Dọa Đến Mức Hồn Bay Phách Lạc
Nạo Nạo Đầu Bì
2024-09-15 00:32:01
Hạ Ức nhìn cô một cái, thấy cô xách đồ ăn mang đi tới, không định đưa qua cho anh.
Hắn khó hiểu hỏi: “Của tôi?”
Hàng Vãn Tản phản ứng lại, lập tức đưa qua: “Đúng vậy.”
“Chúc… Chúc quý khách ăn ngon miệng.”
Sau khi Hàng Vãn Tản nói xong.
Cô trực tiếp xoay người chạy chậm một đường, giữa đường còn không cẩn thận bị đá cẩm thạch trải bậc thang trong sân làm cho vấp ngã một cái, cô chật vật cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn người phía sau.
Cô ngồi lên xe đạp điện, nhanh chóng thoát khỏi hiện trường.
Hạ Ức đang đứng ở cửa, nhìn bóng lưng cô, chỉ coi là cô đang vội vàng giao tiếp một đơn hàng nào đó.
…
Sau khi ra khỏi cổng tiểu khu, Hàng Vãn Tản giống như sợ quỷ đuổi theo, không dám dừng lại một giây phút nào.
Cô chạy xe đạp điện một mạch đến bên đường ở nơi hẻo lánh, cả người co rụt lại, trốn trong vành đai xanh.
Cô cảm thấy không thở nổi nên tháo khẩu trang ra, mới ý thức được may mà, mau mà vừa rồi mình đeo khẩu trang!
Cô vỗ vỗ ngực, mới phát hiện trên trán mình đổ đầy mồ hôi lạnh, nhỏ xuống từng giọt.
Mà sau lưng mình, cũng sớm đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Người này quả thực còn dọa người hơn quỷ nhiều.
Cô nắm chặt tay lái, bởi vì mồ hôi tay mà tay lái trở nên trơn trượt.
Hàng Vãn Tản điều chỉnh lại tâm trạng, nghĩ lại thấy thần sắc vừa rồi của người nọ có vẻ không có phát hiện ra, hẳn là không có việc gì đâu.
Hàng Vãn Tản nhìn phía sau không có ai đuổi theo, sau khi thở dốc một lát, cô hít sâu vài hơi, đeo khẩu trang lại rồi nhanh chóng chạy xe đạp điện trở lại cửa hàng.
Lúc này, cô lập tức kéo cửa cuốn xuống.
Ngừng kinh doanh.
Cô bắt đầu ôn lại quá trình gặp được người nọ, để cam đoan mình không lộ ra bất kỳ dấu vết nào.
Hàng Vãn Tản nghĩ, mình có đeo khẩu trang, bản thân lại thay đổi rất nhiều, mấy năm nay cô cố gắng tăng cân kết hợp tập thể dục, khuôn mặt tròn hơn nhiều như vậy, không còn là cây gậy trúc gầy khô như trước nữa.
Thế nên, hẳn là anh ta không nhận ra đâu ha.
Phải, anh ta không thể nhận ra được!
Hơn nữa dù sao cũng đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, có lẽ anh đã quên mất cô trông như thế nào rồi chăng.
Cô tiết kiệm tiền, có thể định cư ở nơi này đến bây giờ cũng không dễ dàng gì.
Cô không muốn trốn tránh ở khắp mọi nơi nữa.
Mấy năm nay, bất cứ nơi nào có ảnh hưởng của anh, cho dù đó chỉ là một chút khả năng, cô cũng phải trốn thật xa.
Chỉ sợ không cẩn thận gặp phải anh.
Không phải mấy năm trước anh đã đi ra nước ngoài để điều trị rồi ư?
Sau khi về nước vẫn luôn phát triển ở Bắc Thành, khoảng cách hai người cách nhau mấy ngàn km.
Làm sao hôm nay lại gặp nhau?
Cô vẫn luôn rấ sợ gặp anh, cho nên lúc đầu, thỉnh thoảng cô sẽ chú ý đến một vài tin tức tài chính, cùng với nền tảng mạng xã hội của anh, xác định anh sẽ không tới nơi này.
Không nghĩ tới mấy năm nay, cô trở nên chủ quan, mà cuộc sống lại càng ngày càng tốt đẹp hơn, hoàn toàn không chú ý đến anh nữa, cô gần như sắp quên mất anh, cũng xóa bỏ anh ra khỏi quỹ đạo cuộc sống.
Kết quả là vào ngày hôm nay, cô cũng chịu chết như vậy, bản thân bỗng nhiên lại đụng phải trước mặt anh.
Cô suy nghĩ về thủ đoạn của tên đó, lại nghĩ đến chuyện mình làm tuyệt tình đến cỡ nào, nếu bị anh phát hiện, anh nhất định sẽ báo thù, lột da cô!
Hàng Vãn Tản nhớ lại khi còn là một cô gái gầy yếu, bị anh đẩy xuống giường, không gượng dậy nổi.
Cô quá sợ hãi cái cảm giác bị đàn áp khủng khiếp ấy.
Cô hiện tại đã cứng cáp hơn, cũng khỏe mạnh hơn rồi, sắc lực cũng lớn hơn, hẳn là không dễ dàng bị áp đảo như vậy.
Chỉ là lúc cô nghĩ đến hôm nay khi cô đi giao đồ ăn, tên kia dườmg như lại cao lên.
Anh đã uống thuốc gì, e là anh đã phát triển đến 1m9 rồi.
Cô sợ mình sẽ rơi vào những ký ức kinh hoàng trong quá khứ, chịu đựng những xích mích nội tâm vô tận nên lập tức dưng lại hành vi này của mình.
Cô nên làm gì nhất vào lúc này?
Đúng rồi, đừng để anh gọi đồ ăn mang đi nữa.
Hàng Vãn Tản nghĩ đến cửa hàng trên app của mình, cô lập tức bấm đóng cửa hàng.
Thời gian này, cô sẽ không không mở cửa kinh doanh.
Cô suy nghĩ một chút, có lẽ thậm chí cô sẽ không mở một cửa hàng bán.
Chỉ cần dứt khoát trả lại nhà thuê, đi đến nơi khác.
Nhưng mà có thể chạy trốn đến nơi nào đây?
Buổi tối hôm đó, Hàng Vãn Tản bị sự xuất hiện của người nọ, suýt chút nữa sợ tới mức cả người hồn bay phách lạc.
Cả đêm hôm đó cô không thể ngủ được.
Hắn khó hiểu hỏi: “Của tôi?”
Hàng Vãn Tản phản ứng lại, lập tức đưa qua: “Đúng vậy.”
“Chúc… Chúc quý khách ăn ngon miệng.”
Sau khi Hàng Vãn Tản nói xong.
Cô trực tiếp xoay người chạy chậm một đường, giữa đường còn không cẩn thận bị đá cẩm thạch trải bậc thang trong sân làm cho vấp ngã một cái, cô chật vật cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn người phía sau.
Cô ngồi lên xe đạp điện, nhanh chóng thoát khỏi hiện trường.
Hạ Ức đang đứng ở cửa, nhìn bóng lưng cô, chỉ coi là cô đang vội vàng giao tiếp một đơn hàng nào đó.
…
Sau khi ra khỏi cổng tiểu khu, Hàng Vãn Tản giống như sợ quỷ đuổi theo, không dám dừng lại một giây phút nào.
Cô chạy xe đạp điện một mạch đến bên đường ở nơi hẻo lánh, cả người co rụt lại, trốn trong vành đai xanh.
Cô cảm thấy không thở nổi nên tháo khẩu trang ra, mới ý thức được may mà, mau mà vừa rồi mình đeo khẩu trang!
Cô vỗ vỗ ngực, mới phát hiện trên trán mình đổ đầy mồ hôi lạnh, nhỏ xuống từng giọt.
Mà sau lưng mình, cũng sớm đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Người này quả thực còn dọa người hơn quỷ nhiều.
Cô nắm chặt tay lái, bởi vì mồ hôi tay mà tay lái trở nên trơn trượt.
Hàng Vãn Tản điều chỉnh lại tâm trạng, nghĩ lại thấy thần sắc vừa rồi của người nọ có vẻ không có phát hiện ra, hẳn là không có việc gì đâu.
Hàng Vãn Tản nhìn phía sau không có ai đuổi theo, sau khi thở dốc một lát, cô hít sâu vài hơi, đeo khẩu trang lại rồi nhanh chóng chạy xe đạp điện trở lại cửa hàng.
Lúc này, cô lập tức kéo cửa cuốn xuống.
Ngừng kinh doanh.
Cô bắt đầu ôn lại quá trình gặp được người nọ, để cam đoan mình không lộ ra bất kỳ dấu vết nào.
Hàng Vãn Tản nghĩ, mình có đeo khẩu trang, bản thân lại thay đổi rất nhiều, mấy năm nay cô cố gắng tăng cân kết hợp tập thể dục, khuôn mặt tròn hơn nhiều như vậy, không còn là cây gậy trúc gầy khô như trước nữa.
Thế nên, hẳn là anh ta không nhận ra đâu ha.
Phải, anh ta không thể nhận ra được!
Hơn nữa dù sao cũng đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, có lẽ anh đã quên mất cô trông như thế nào rồi chăng.
Cô tiết kiệm tiền, có thể định cư ở nơi này đến bây giờ cũng không dễ dàng gì.
Cô không muốn trốn tránh ở khắp mọi nơi nữa.
Mấy năm nay, bất cứ nơi nào có ảnh hưởng của anh, cho dù đó chỉ là một chút khả năng, cô cũng phải trốn thật xa.
Chỉ sợ không cẩn thận gặp phải anh.
Không phải mấy năm trước anh đã đi ra nước ngoài để điều trị rồi ư?
Sau khi về nước vẫn luôn phát triển ở Bắc Thành, khoảng cách hai người cách nhau mấy ngàn km.
Làm sao hôm nay lại gặp nhau?
Cô vẫn luôn rấ sợ gặp anh, cho nên lúc đầu, thỉnh thoảng cô sẽ chú ý đến một vài tin tức tài chính, cùng với nền tảng mạng xã hội của anh, xác định anh sẽ không tới nơi này.
Không nghĩ tới mấy năm nay, cô trở nên chủ quan, mà cuộc sống lại càng ngày càng tốt đẹp hơn, hoàn toàn không chú ý đến anh nữa, cô gần như sắp quên mất anh, cũng xóa bỏ anh ra khỏi quỹ đạo cuộc sống.
Kết quả là vào ngày hôm nay, cô cũng chịu chết như vậy, bản thân bỗng nhiên lại đụng phải trước mặt anh.
Cô suy nghĩ về thủ đoạn của tên đó, lại nghĩ đến chuyện mình làm tuyệt tình đến cỡ nào, nếu bị anh phát hiện, anh nhất định sẽ báo thù, lột da cô!
Hàng Vãn Tản nhớ lại khi còn là một cô gái gầy yếu, bị anh đẩy xuống giường, không gượng dậy nổi.
Cô quá sợ hãi cái cảm giác bị đàn áp khủng khiếp ấy.
Cô hiện tại đã cứng cáp hơn, cũng khỏe mạnh hơn rồi, sắc lực cũng lớn hơn, hẳn là không dễ dàng bị áp đảo như vậy.
Chỉ là lúc cô nghĩ đến hôm nay khi cô đi giao đồ ăn, tên kia dườmg như lại cao lên.
Anh đã uống thuốc gì, e là anh đã phát triển đến 1m9 rồi.
Cô sợ mình sẽ rơi vào những ký ức kinh hoàng trong quá khứ, chịu đựng những xích mích nội tâm vô tận nên lập tức dưng lại hành vi này của mình.
Cô nên làm gì nhất vào lúc này?
Đúng rồi, đừng để anh gọi đồ ăn mang đi nữa.
Hàng Vãn Tản nghĩ đến cửa hàng trên app của mình, cô lập tức bấm đóng cửa hàng.
Thời gian này, cô sẽ không không mở cửa kinh doanh.
Cô suy nghĩ một chút, có lẽ thậm chí cô sẽ không mở một cửa hàng bán.
Chỉ cần dứt khoát trả lại nhà thuê, đi đến nơi khác.
Nhưng mà có thể chạy trốn đến nơi nào đây?
Buổi tối hôm đó, Hàng Vãn Tản bị sự xuất hiện của người nọ, suýt chút nữa sợ tới mức cả người hồn bay phách lạc.
Cả đêm hôm đó cô không thể ngủ được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro