Nóng Cháy Cuồng Hạ (Cường Thủ Hào Đoạt H)

Bị quỷ đuổi theo

Nạo Nạo Đầu Bì

2024-09-15 00:32:01

Một nhóm người dưới lầu vẫn chơi vui vẻ cho đến bây giờ, có mấy người cũng chút đói bụng.

Lý Túc ôm bạn gái mới quen hôn một theo kiểu Pháp một phen, lưu luyến đi tới cửa, sau khi tiễn bạn gái đi xong, tiếp theo hắn trở lại phòng khách.

Lý Túc bới móc túi đồ ăn mang về, nhìn nó với ánh mắt ghét bỏ: “Sao chưa có hoàng thánh nữa.”

Sau khi Trương Lưu mở ra ăn một miếng: “Làm gì mà có, đêm khuya như vậy mà có một cô gái trẻ giao tới, tốc độ cũng khá nhanh.”

“Trương Lưu, cậu không tử tế gì hết, đặt nhiều phần như vậy, người ta làm hết được sao?” Lý Túc đáp trả lại một câu.

“Tôi tử tế nhiều hơn cậu nhiều nhé, tôi đánh giá sao cao hơn, hơn nữa cậu phân biệt đối xử với phụ nữ, phụ nữ giao không được sao? Thứ tiêu chuẩn kép.” Trương Lưu không thèm nâng mắt lên, chỉ lo ăn.

Sau khi Lý Túc bị chế nhạo, bĩu môi: “Được rồi, chỉ có cái miệng nhỏ đó của cậu biết nói, lo ăn hoành thánh của cậu đi.”

Bản thân Lý Túc cũng không đói bụng cho lắm, thấy mùi hoành thánh của Trương Lưu thật sự rất thơm, không nhịn được mới mở nó ra.

Lý Túc uống chút canh, gật gù đắc ý tán thưởng nói: “Canh của nhà này cũng ngon lắm đấy, không phải là kiểu nước sôi để nguội, tôi húp thấy được.”

“Đừng có ra vẻ mình là người sành ăn nữa, mới ăn một miếng hoành thánh, tưởng đâu nếm ra quy trình luôn chứ.” Trương Lưu bên cạnh lườm huýt với hắn.

Hạ Ức liếc nhìn cửa sổ một cái, ngay sau đó đi tới phòng khách, ngồi xuống: “Cho tôi một phần.”

Hạ Ức cũng muốn nếm thử, anh cũng đói bụng.

Lý Túc vội vàng đưa qua một phần: “Thử xem, hương vị cũng khá ngon đó.” Hắn mượn hoa dâng Phật.

Những người khác thì khiêu vũ, tán tỉnh các bạn gái.

Trương Lưu đang uống thuốc dạ dày.



Lý Túc bên cạnh Trương Lưu, rất nhanh đã húp xong, hắn nhanh chóng lại cầm lấy một phần mới, tiếp tục hút.

Hạ Ức vừa xem điện thoại di động, vừa ăn một miếng.

Khi cho nước súp vào miệng, anh vốn đang cau mày, trong nháy mắt lại giãn ra.

Nhìn qua nước súp thanh đạm nhưng lại vô cùng đậm đà tươi ngon, ăn kèm với miếng hoành thánh nhỏ cũng không bị cướp đi hương vị, vị giác trên đầu lưỡi có thể cảm nhận được thoang thoảng hương vị hành tây và hạt tiêu.

Lý Túc cười tủm tỉm nói: “Sao, được lắm đúng không.”

Hạ Ức gật gật đầu: “Khá được.”

Anh chỉ cảm thấy Trương Lưu chỉ gọi bừa món ăn khuya này rất hợp khẩu vị, những chuyện khác anh cũng không có suy nghĩ nhiều.

Chỉ là mấy món như hoàng thánh thơm ngon này, thỉnh thoảng ăn một lần là được.

Hạ Ức thuận miệng hỏi Trương Lưu một câu: “Cậu đặt ở đâu vậy? Hương vị khá được đấy.”

“Không biết nữa, đặt đại thôi, để tôi lướt lại đơn đặt… Tên là gì nhỉ, cửa hàng hoành thánh Ký Tiểu. Đây.”

Sau khi Trương Lưu dùng khăn giấy lau tay, hắn đưa điện thoại di động qua, cho Hạ Ức xem.

Hạ Ức cảm thấy hương vị này không tệ, nên ghi nhớ tên của cửa hàng này.

Khi gần rạng sáng, đám người này cuối cùng không còn quẩy được nữa, cùng nhau rời đi.

Hạ Ức gửi nhắn tin, nhắn tin cho dì quản gia, nói hôm nay đến quét dọn là được rồi, không cần nấu cơm, anh muốn ngủ bù.



Hạ Ức mời dì chỉ cần làm một tuần, mấy ngày nữa anh sẽ trở lại nước ngoài để nghỉ ngơi.

Nam Thành đối với anh mà nói, không có gì đáng kể.

Ngoại trừ bát hoành thánh nhỏ đó.

*

Hôm nay.

Hàng Vãn Tản nhận được đơn đặt hàng vào chập tối.

Vẫn là tiểu khu biệt thự cao cấp đó, vẫn là căn biệt thự đó, nhưng mà lần này người nọ chỉ gọi một phần hoành thánh, còn có một ít xà-lách trộn.

Hàng Vãn Tản nhìn thấy đó là thông tin nặc danh, là một vị ông Hạ nên cũng không suy nghĩ nhiều.

Cửa hàng của cô mở nằm ở một khu vực rất hẻo lánh, giờ này bình thường hầu như không có người đặt hàng, vì vậy cô gọi hàng xóm bên cạnh qua trông cửa hàng một lát, rất nhanh mình sẽ quay trở lại.

Hàng Vãn Tản nhanh chóng đóng gói đồ ăn lại, bỏ vào lồng giữ nhiệt.

Cô đã đến nơi này cách đây không lâu, vì thế thời gian giao hàng cô sử dụng lần này lại càng ngắn hơn.

Lần này cô không ôm lồng giữ nhiệt, bởi vì có khá ít đồ đạc nên cô chỉ xách túi đựng lồng mang đi, đi thẳng đến cổng, cô bấm chuông cửa.

Khi cánh cổng thật bự mở ra.

Hàng Vãn Tản vẫn nói như thường lệ: “Xin chào, đây là đồ của quý… Khách…”

Trong nháy mắt này, cổ họng cô như bị dính chặt, bỗng nhiên hoàn toàn không mở miệng được.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nóng Cháy Cuồng Hạ (Cường Thủ Hào Đoạt H)

Số ký tự: 0