Nông Gia Hoàng Phi Tiểu Trù Nương

An Hồng Tụ Trổ...

Đường tô bất cật đường

2024-09-26 03:15:04

An Tiểu Bắc vui mừng nhảy dựng lên, vỗ tay nói: "Tốt quá, tốt quá, lại có cháo ăn! ”

An Hồng Tụ mơ hồ nhớ đến ngày cô sống lại, hình như đã ăn món cháo này, cũng không ngon lắm nhưng cô đã quá đói nên ăn một bát lớn. Lúc ấy An thị và An Dương nhìn nàng ăn, kích động đến rơi nước mắt. Hiện tại nghĩ lại, lúc ấy dường như không thấy An thị và An Dương ăn.

Nghĩ đến đây, trong lòng An Hồng Tụ rất khó chịu.

Lại nhìn một nắm rau xanh trong tay An thị, trong lòng càng thêm khó chịu. Bước tới nói: "Mẹ, con vừa mới lấy khoai tây về, buổi tối để con nấu cơm đi, con cũng sẽ nấu cháo. ”

"Con?" An thị sửng sốt, kinh ngạc nhìn An Hồng Tụ. Nói đến nữ nhi này của bà, bởi vì từ nhỏ xinh đẹp, bà và An Dương vẫn không nỡ ủy khuất nàng, trong nhà tuy rằng nghèo nhưng chưa bao giờ để cho nàng làm qua công việc nặng nhọc gì. Đừng nói nấu cơm, ngay cả xiêm y cũng là An thị giặt cho nàng.

Đừng nói là An thị ngay cả An Tiểu Bắc cũng sửng sốt, nghi hoặc nhìn An Hồng Tụ, "Tỷ, tỷ biết nấu cơm sao? Trước giờ đệ chưa bao giờ thấy tỷ làm. ”

"Chưa ăn thịt heo không lẽ còn chưa thấy heo chạy sao?" An Hồng Tụ giận dỗi liếc nhìn An Tiểu Bắc, lại cười mềm giọng làm nũng: "Mẹ, mẹ để cho con thử đi! ”

An thị vốn thương con gái, lại khó thấy con gái làm nũng, sao có thể nói ra lời cự tuyệt, cười nói: "Được được được, con làm, mẫu thân ở một bên đốt lửa cho con, nếu con không hiểu, hỏi mẹ cũng không muộn. ”

Thấy An thị đồng ý, An Hồng Tụ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhà này thật sự là quá nghèo, mà hai cha mẹ này đối với cô cũng vô cùng yêu thương. Nàng tuy không phải nguyên chủ, nhưng rốt cuộc nhận phần yêu thương này nên cũng phải báo đáp ân tình này mới được.

Trong thời gian ngắn muốn kiếm được nhiều tiền là không thực tế, nhưng giúp cha mẹ làm chút chuyện trong khả năng, trong lòng cũng sẽ dễ chịu một chút.

An Dương đến tận mười giờ tối mới về, không phụ kỳ vọng, mang về một ít gạo và bột mì, ngoài ra còn mua cho An Hồng Tụ một sợi dây buộc tóc đỏ còn An Tiểu Bắc là một gói kẹo mạch nha.

An Hồng Tụ lấy thịt heo còn lại làm thịt kho tàu, gà rừng hầm canh, thỏ rừng làm thành thỏ cay, lại dùng khoai tây và gạo nấu cơm. Nhưng chỉ một bát thịt lợn hơi qua loa, liền suy nghĩ đi ra vườn rau kiếm chút thức ăn.

Đúng là cuối tháng tư, đều nói nhân gian đẹp nhất trời tháng tư, rau trong vườn mọc rất tươi tốt, chỉ tiếc phần lớn đều đang trong quá trình sinh trưởng , còn có một ít thì bị An Hải phá hủy, An Hồng Tụ cẩn thận quan sát, hái chút đậu cô ve, lại hái chút rau xanh, suy nghĩ nấu thêm món gì thì kinh hỉ phát hiện rau diếp, liền nhổ hai gốc trở về.

An thị thấy nàng cầm rau về, kỳ quái hỏi: "Tụ nhi, sao con đem rễ rau về đây? ”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Rễ rau?" An Hồng Tụ sửng sốt một chút, lập tức ngẩn ra, đúng rồi, kiếp trước khi nàng học đại học, quen biết một cô gái từ nơi khác, cũng cho rằng rau diếp là rễ rau. Khi đó nàng mới biết, có chỗ chỉ ăn lá, có chỗ ăn cả rễ.

Nghĩ đến đây, An Hồng Tụ cười giải thích: "Mẹ, cái này này gọi là rau diếp, làm gỏi rất ngon. ”

An thị nghĩ đến khoai tây thơm ngọt hôm nay ăn được, cái hiểu cái không nhẹ gật đầu.

An Hồng Tụ ngắt lá rau diếp suy nghĩ làm một món xào. Lại nhờ An Tiểu Bắc ngắt đậu cô ve, nhớ tới lời Trương Trường Viễn nói hôm qua liền đến nhà chính tìm An Dương, nhờ ông đi mời Trương Trường Viễn đến ăn cơm.

An Dương nghe vậy vội vàng đứng dậy, cười ha hả đi ra ngoài.

An Hồng Tụ xào đậu cô ve lại xào một dĩa rau tầm xuân, một dĩa rau xanh. Rau diếp thì cô làm rau trộn, đợi đến khi thức ăn bưng lên bàn, An Dương đã dẫn Trương Trường Viễn đến.

Vừa nhìn thấy Trương Trường Viễn, khóe miệng An Hồng Tụ lộ ra nụ cười, nhiệt tình nói: "Trường Viễn huynh, mệt huynh rồi, đồ ăn ta đã chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ mọi người trở về ăn, trước tiên đi rửa tay rồi đến ăn cơm thôi. ”

An Dương ở một bên nhìn thấy nữ nhi đối với Trương Trường Viễn nhiệt tình thì trêu chọc: "Trong mắt nha đầu con cũng chỉ có Trường Viễn, cha con đứng ở bên cạnh, sao con không gọi ta? ”

Nghe An Dương nói xong, mặt An Hồng Tụ lập tức đỏ lên, sốt ruột nói: "Cha nói cái gì vậy? Cha còn cần con chào hỏi à, còn không mau đi rửa tay rồi tới đây ăn cơm. ”

An thị lúc này cũng đi tới, nhìn trượng phu của mình một cái, ánh mắt hai người vừa giao liền biết ý tứ trong lòng đối phương.

An thị cười cười, nói với An Hồng Tụ: "Được rồi, khách còn ở đây, hai cha con các người đấu cái gì, mau đi lấy bát đũa đến, chúng ta chuẩn bị ăn cơm. ”

Nói xong lại quay về phía Trương Trường Viễn: "Trường Viễn à, cậu đi cùng Tụ nhi đi, sẵn tiện rửa tay, chúng ta bây giờ bắt đầu ăn cơm. ”

"Vâng" Trương Trường Trường gật đầu, xoay người đi về phía An Hồng Tụ.

An Hồng Tụ dẫn Trương Trường Trường vào trong viện, để Trương Trường Viễn rửa tay trong sân, còn mình xoay người vào phòng bếp. Trương Trường Viễn rửa tay xong cũng đi vào hỗ trợ.

Vừa rồi mọi người ở cùng một chỗ nên không cảm thấy, hai người ở một mình trong một không gian bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh Trương Trường Viễn ở trên núi cứu nàng, sắc mặt không khỏi nóng lên, trong lòng cũng tê dại.

Nghĩ đến đây, An Hồng Tụ thở dài một hơi, tận lực tránh tiếp xúc với Trương Trường Viễn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng càng không muốn tiếp xúc, càng dễ dàng đụng phải.

Ngay lúc cô xoay người, trùng hợp đụng vào trong ngực Trương Trường Viễn đang định cầm đũa, trong phút chốc, tim An Hồng Tụ đập thình thịch, lập tức lui về phía sau, xin lỗi Trương Trường Viễn mà không dám ngẩng đầu lên, sau đó bưng thức ăn bước nhanh ra ngoài.

Nhìn hai người đi vào phòng bếp, An Dương nói với An thị: "Bà cảm thấy đứa nhỏ Trường Viễn này thế nào? ”

An thị trả lời: "Tôi cảm thấy đứa nhỏ này thật sự rất tốt, làm người trung hậu thành thật, thân thể lại rắn chắc, bộ dạng cũng tuấn tú, là một đứa trẻ tốt hiếm có. Tôi hiểu ý của ông, có phải muốn Tụ nhi nhà ta cùng Trường Viễn hợp thành một đôi hay không. ”

An Dương gật gật đầu: "Đúng vậy, tôi chính là ý tứ này, Trường Viễn là một đứa trẻ tốt, chúng ta cũng chỉ có một đứa con gái như Tụ Nhi, nếu con bé có thể gả cho Trường Viễn, hai chúng ta cũng có thể yên tâm một chút không phải sao? ”

An thị gật đầu, nói: "Nếu hai đứa nó có thể thành công, vậy tất nhiên là rất tốt. Nhưng quan trọng nhất vẫn phải xem ý tứ của hai đứa nhỏ, vậy hai chúng ta lại tiếp tục quan sát. ”

Ngay khi hai người bọn họ nói chuyện với nhau, An Hồng Tụ bưng chén đi ra: "Cha mẹ, hai người nói cái gì vậy? Có chuyện bí mật gì mà còn muốn lén lút nói. ”

Trương Trường Viễn đi theo phía sau An Hồng Tụ, trong tay cầm một nắm đũa, An Hồng Tụ vừa dứt lời, vợ chồng An Dương còn chưa trả lời, An Tiểu Bắc vừa mới chạy vào cửa liền cười nói: "Tỷ tỷ, tỷ thật ngốc, giữa cha mẹ nói nhỏ, làm sao có thể cho tỷ biết? ”

"Đúng vậy! Nha đầu con như thế nào chuyện gì cũng muốn nghe ngóng, ta cùng mẹ con nói hai câu thì thầm, con cũng muốn quản sao?” An Dương cười nói.

"Được được được, con mặc kệ, mau đến ăn cơm đi." An Hồng Tụ vừa nói, vừa múc cơm cho mọi người.

An Tiểu Bắc ngửi được mùi cơm chạy đến trước bàn, kinh hỉ nói: "Oa, đồ ăn hôm nay rất thơm a..." Dứt lời lại nhìn về phía mấy người, nói: "Cha, mẹ, tỷ tỷ, các người ăn cơm sao không đợi con..."

An Hồng Tụ nghe vậy dở khóc dở cười. Tiến lên vỗ đầu An Tiểu Bắc: "Tiểu tử này tự mình ham chơi chạy khắp nơi, còn trách chúng ta không chờ đệ, thật sự là không có đạo lý. "Dứt lời cúi thấp người, thấp giọng nói: "Hôm nay mời Trường Viễn ca ăn cơm, có khách ở đây, đệ nói chuyện phải chú ý một chút, nghe thấy không? ”

"Hả? Trường Viễn ca đến rồi, ở đâu? "Ánh mắt An Tiểu Bắc sáng lên, thò đầu ra tìm người.

"Trong nhà bếp, đệ a, nhanh đi rửa tay bẩn của đệ. Đến lúc ăn một bữa ngon. ”

An Tiểu Bắc nghe vậy liên tục gật đầu, vui vẻ chạy ra sân rửa tay.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nông Gia Hoàng Phi Tiểu Trù Nương

Số ký tự: 0