Nông Gia Hoàng Phi Tiểu Trù Nương
Bán Nấm Linh Ch...
Đường tô bất cật đường
2024-09-26 03:15:04
Lúc ăn cơm, An Hồng Tụ không ngừng gắp thức ăn cho Trương Trường Viễn: "Trường Viễn huynh, huynh nếm thử món này, đảm bảo huynh chưa từng ăn qua. ”
Cô gắp cho Trương Trường Viễn một đũa rau diếp trộn, Trương Trường Viễn xem xét kĩ, lúc này mới đưa vào miệng, nhai vài cái, vẻ mặt có chút kinh ngạc, nhìn về phía An Hồng Tụ hỏi: "Tụ nhi muội muội, đây là món ăn gì? Trước giờ ta chưa từng ăn. ”
"Đây là rau diếp." An Hồng Tụ cười giải thích: "Trước kia chúng ta chỉ ăn lá của nó, nhưng thật ra rễ của nó cũng có thể ăn, mát mẻ ăn rất ngon. ”
"Thì ra là thế." Trương Trường Viễn nhìn rau diếp, như có điều suy nghĩ gật đầu.
Vợ chồng An Dương vừa nhìn thấy trạng thái này của hai người, trong lòng lại nổi lên ý muốn tác hợp hai người bọn họ.
An Dương mở miệng nói: "Tay nghề của Tụ nhi nhà chúng ta cũng không kém, bất luận gả cho ai trong thôn này, đó đều là phúc khí của hắn. ”
An thị tiếp: "Đúng vậy, nhà chúng ta tuy rằng nghèo, nhưng Tụ Nhi cũng là chúng ta cưng chiều lớn lên nên muốn tìm cho nàng một người biết rõ nguồn gốc gả. ”
"Trường Viễn, con cảm thấy trong thôn này ai thích hợp với Tụ nhi nhà chúng ta?" An Dương nói xong nhìn về phía Trương Trường Viễn.
Trương Trường Viễn bị hỏi sửng sờ, sắc mặt mất tự nhiên mà đỏ lên.
"Ai nha, cha, cha đang hỏi vấn đề gì vậy? Trường Viễn huynh cũng không phải chuyên môn làm mối? Nhanh ăn cơm đi. "An Hồng Tụ thấy thế, động tác cực nhanh gắp thức ăn cho An Dương, muốn bịt miệng ông lại.
Cô cũng không phải con nít ba tuổi, làm sao có thể không hiểu ý tứ của An Dương? Cho dù biểu hiện có bình tĩnh thế nào đi nữa, vẫn là xấu hổ đỏ mặt.
Dù sao kiếp trước chưa từng trải qua những chuyện này, hôm nay lần đầu tiên, khó tránh khỏi bối rối luống cuống.
"Ha ha ha, là cha sai rồi, được rồi, ăn cơm đi, không nói đề tài này nữa."
Nghe được hai vợ chồng bọn họ không nói đề tài này nữa, Trương Trường Viễn cũng thở phào nhẹ nhõm theo.
Một bữa cơm ăn uống vui vẻ hòa thuận, khoảng cách giữa Trương Trường Viễn và An Hồng Tụ lại gần không ít.
Sau khi ăn cơm xong, Trương Trường Viễn liền rời đi.
Sau khi An Hồng Tụ thu dọn bàn, liền vào phòng nghỉ ngơi, hồi tưởng lại chuyện xảy ra trong ngày, cô cảm giác nếu có thể tìm một người chồng như Trương Trường Viễn ở thế giới này, cũng rất tốt.
Những cái khác không nói, chỉ thấy đẹp thôi là cũng đủ rồi!
Xin hãy tha thứ cho cô sinh ra trong thế kỷ 21, là người hoàn toàn bị mê muội bởi nhan sắc...
Chỉ là, hiện giờ vấn đề ấm no còn chưa giải quyết, vẫn là đừng suy nghĩ nhiều thì tốt hơn.
…..
Sáng sớm hôm sau, An Hồng Tụ dậy sớm, hôm nay nàng còn muốn lên núi tìm linh chi cất giấu lúc trước để nhanh chóng mang đến trấn bán, cũng tránh cho đêm dài lắm mộng.
Nhưng thời cổ đại không thể so với hiện đại, thị trấn cách thôn tuy không xa, nhưng xe bò chậm, nếu muốn trước khi trời tối chạy về, phải đi sớm một chút.
Sau khi dọn dẹp rửa mặt một phen, An Hồng Tụ cầm giỏ lên rồi đi ra ngoài.
An Hồng Tụ đi lên núi, tìm được hốc cây giấu linh chi, đặt nấm linh chi vào giỏ, lại phủ thêm hai lớp vải, lúc này mới chạy xuống chân núi. Không nghĩ tới vừa mới đi tới cổng thôn, liền nhìn thấy Trương Trường Viễn lái xe bò.
"Trường Viễn huynh, huynh đi đâu vậy?" An Hồng Tụ gọi Trương Trường Viễn hỏi.
Nghe được giọng nói của An Hồng Tụ, Trương Trường Viễn lập tức quay đầu lại: "Là muội à, Tụ Nhi muội muội. ”
Thần sắc có chút kinh ngạc, lập tức nói: "Ta muốn đi trấn làm chút chuyện, muội đây là muốn đi đâu? ”
An Hồng Tụ đưa giỏ trên tay cho Trương Trường Viễn nhìn một chút, ngẩng mặt lên cười nói: "Ta cũng muốn đi trấn, không nghĩ tới vừa đến đây đã nhìn thấy huynh. ”
"Muội cũng muốn đi trấn à, vậy vừa vặn, ngồi lên đây đi. Ta sẽ đưa muội đến thị trấn. Trương Trường Viễn vỗ vỗ xe bò nói.
"Được rồi, vậy thì làm phiền Trường Viễn huynh."
Cứ như vậy hai người theo xe bò đến trấn, đến trấn Trương Trường Viễn đưa tay về phía An Hồng Tụ: "Nào, nắm lấy tay ta xuống đi, coi chừng ngã. ”
An Hồng Tụ cũng không khách khí, nắm lấy tay Trương Trường Viễn, từ trên xe bò nhảy xuống.
"Dọc đường đi vất vả cho huynh rồi, hiện tại đã đến trấn, huynh mau đi làm việc của huynh đi." An Hồng Tụ nói với Trương Trường Viễn.
Trương Trường Viễn gật gật đầu: "Được, vậy ta sẽ đi làm việc của ta trước. Ta xong việc sẽ việc sẽ ở chỗ này chờ muội, đưa muội về. Nếu chuyện của muội xong trước thì đợi ta ở đây. Đoạn đường từ thôn đến thị trấn tương đối hẻo lánh, ta sợ một cô nương như muội không an toàn. ”
An Hồng Tụ cười nói: "Vậy thì quá làm phiền huynh, sau khi trở về ta nhất định phải cảm ơn huynh thật tốt. ”
Trương Trường Viễn ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Tụ nhi muội muội, muội nói lời này có chút xa lạ." Sắc mặt đỏ lên vài phần, tựa hồ có chút ngượng ngùng, nói: "Vậy ta liền đi trước, hai chúng ta lát nữa gặp lại. "Nói xong Trương Trường Viễn liền vội vàng lái xe bò đi về phía trước.
Nhìn Trương Trường Viễn đi xa, An Hồng Tụ cẩn thận cầm giỏ đi về phía trấn.
Linh chi là loại nấm có khí tính tốt, là thuốc bổ hiếm có, cũng là dược liệu tuyệt vời. Có tác dụng bổ khí an thần, giảm ho, giảm hen suyễn, có thể dùng chữa chóng mặt, mất ngủ, hồi hộp, khó thở, ho khan, hen suyễn, ...chỉ là thứ này trân quý, nhất là linh chi hoang dã, lại càng không dễ dàng có được.
Vì vậy, cho dù là hiện đại hay cổ đại, nấm linh chi là một thứ có giá trị tốt.
Cô có thể hái được nhiều như vậy, coi như là vận khí khó có được!
Chỉ là, càng là thứ tốt, người bên ngoài nhìn thấy càng dễ nổi lên ác tâm, cho nên cô nhất định phải cẩn thận một chút.
Nghĩ như vậy, An Hồng Tụ nắm chặt giỏ, dọc theo con đường dài, vừa đi vừa quan sát, suy nghĩ nhất định phải tìm một hiệu thuốc nhìn đáng tin cậy bán lại, dù sao từ xưa đến nay đều luôn có thương nhân lừa gạt, cho nên phải đặc biệt cẩn thận, huống hồ mấy gốc linh chi này của cô phẩm chất rất tốt, nếu như gặp được người biết hàng nhất định có thể bán một cái giá tốt!
Vừa đi được không xa, An Hồng Tụ liền nhìn thấy một hiệu thuốc. Tấm biển mặt tiền mười phần khí phái, tấm biển đen vừa rộng vừa dài, mặt trên khắc ba chữ lớn màu vàng Vạn Bảo Đường.
Có lẽ là ấn tượng thương hiệu để lại trong lòng kiếp trước, An Hồng Tụ thấy hiệu thuốc này cực kỳ giống một chuỗi nhà thuốc kiếp trước đã gặp qua, liền theo bản năng cảm thấy đáng tin cậy. Suy tư một chút, nhấc chân đi tới.
Vừa bước lên bậc thang, liền thấy được tình huống bên trong hiệu thuốc.
Đập vào mắt là một cái bàn ở giữa, phía đặt sổ sách, bàn tính và một vài thứ khác, phía sau bàn là ba tủ thuốc lớn, nhìn qua vừa ngăn nắp vừa ngay ngắn.
Hơn nữa chỉ đứng ở cửa ra vào đã có thể ngửi được mùi dược liệu từ trong phòng bay ra, An Hồng Tụ nhắm mắt hít một hơi thật sâu, ngửi ra mùi thuốc thuần khiết, trong lòng hài lòng, nhấc chân đi vào.
Nhưng vừa định vào cửa, đã bị người ngăn lại.
An Hồng Tụ dừng chân, ngước mắt lên liền nhìn thấy tiểu nhị ngăn ở trước mặt mình.
Tiểu nhị nhìn ước chừng mười bảy mười tám tuổi, lúc này đang nhíu mày vẻ mặt ghét bỏ nhìn An Hồng Tụ: "Ăn mày ở đâu ra vậy? Muốn xin ăn thì đi nơi khác, còn nữa, ngươi có biết đây là nơi nào không mà dám xông vào?”
Nghe vậy, khóe miệng An Hồng Tụ hung hăng kéo xuống, ngược lại tức giận đến bật cười, "Ta không mù, ta đọc được chữ! Không phải là Vạn Bảo Đường sao? Ngươi làm trận địa lớn như vậy, ta còn tưởng rằng ta vào Tri phủ nha môn! ”
"À, không nghĩ tới tiểu nha đầu ngươi lại còn biết chữ. Biết là Vạn Bảo Đường của chúng ta, ngươi còn dám đi vào bên trong, ngươi cũng không nhìn xem trên người ngươi mặc cái gì? Vừa bẩn vừa rách giống như một tên ăn mày, làm sao xứng vào Vạn Bảo Đường chúng ta?! "Tiểu nhị vẻ mặt khinh bỉ, dứt lời liền bắt đầu đuổi An Hồng Tụ ra ngoài, "Mau đi nhanh đi, nơi này của chúng ta không cho ăn mày lấy thuốc..."
Cô gắp cho Trương Trường Viễn một đũa rau diếp trộn, Trương Trường Viễn xem xét kĩ, lúc này mới đưa vào miệng, nhai vài cái, vẻ mặt có chút kinh ngạc, nhìn về phía An Hồng Tụ hỏi: "Tụ nhi muội muội, đây là món ăn gì? Trước giờ ta chưa từng ăn. ”
"Đây là rau diếp." An Hồng Tụ cười giải thích: "Trước kia chúng ta chỉ ăn lá của nó, nhưng thật ra rễ của nó cũng có thể ăn, mát mẻ ăn rất ngon. ”
"Thì ra là thế." Trương Trường Viễn nhìn rau diếp, như có điều suy nghĩ gật đầu.
Vợ chồng An Dương vừa nhìn thấy trạng thái này của hai người, trong lòng lại nổi lên ý muốn tác hợp hai người bọn họ.
An Dương mở miệng nói: "Tay nghề của Tụ nhi nhà chúng ta cũng không kém, bất luận gả cho ai trong thôn này, đó đều là phúc khí của hắn. ”
An thị tiếp: "Đúng vậy, nhà chúng ta tuy rằng nghèo, nhưng Tụ Nhi cũng là chúng ta cưng chiều lớn lên nên muốn tìm cho nàng một người biết rõ nguồn gốc gả. ”
"Trường Viễn, con cảm thấy trong thôn này ai thích hợp với Tụ nhi nhà chúng ta?" An Dương nói xong nhìn về phía Trương Trường Viễn.
Trương Trường Viễn bị hỏi sửng sờ, sắc mặt mất tự nhiên mà đỏ lên.
"Ai nha, cha, cha đang hỏi vấn đề gì vậy? Trường Viễn huynh cũng không phải chuyên môn làm mối? Nhanh ăn cơm đi. "An Hồng Tụ thấy thế, động tác cực nhanh gắp thức ăn cho An Dương, muốn bịt miệng ông lại.
Cô cũng không phải con nít ba tuổi, làm sao có thể không hiểu ý tứ của An Dương? Cho dù biểu hiện có bình tĩnh thế nào đi nữa, vẫn là xấu hổ đỏ mặt.
Dù sao kiếp trước chưa từng trải qua những chuyện này, hôm nay lần đầu tiên, khó tránh khỏi bối rối luống cuống.
"Ha ha ha, là cha sai rồi, được rồi, ăn cơm đi, không nói đề tài này nữa."
Nghe được hai vợ chồng bọn họ không nói đề tài này nữa, Trương Trường Viễn cũng thở phào nhẹ nhõm theo.
Một bữa cơm ăn uống vui vẻ hòa thuận, khoảng cách giữa Trương Trường Viễn và An Hồng Tụ lại gần không ít.
Sau khi ăn cơm xong, Trương Trường Viễn liền rời đi.
Sau khi An Hồng Tụ thu dọn bàn, liền vào phòng nghỉ ngơi, hồi tưởng lại chuyện xảy ra trong ngày, cô cảm giác nếu có thể tìm một người chồng như Trương Trường Viễn ở thế giới này, cũng rất tốt.
Những cái khác không nói, chỉ thấy đẹp thôi là cũng đủ rồi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xin hãy tha thứ cho cô sinh ra trong thế kỷ 21, là người hoàn toàn bị mê muội bởi nhan sắc...
Chỉ là, hiện giờ vấn đề ấm no còn chưa giải quyết, vẫn là đừng suy nghĩ nhiều thì tốt hơn.
…..
Sáng sớm hôm sau, An Hồng Tụ dậy sớm, hôm nay nàng còn muốn lên núi tìm linh chi cất giấu lúc trước để nhanh chóng mang đến trấn bán, cũng tránh cho đêm dài lắm mộng.
Nhưng thời cổ đại không thể so với hiện đại, thị trấn cách thôn tuy không xa, nhưng xe bò chậm, nếu muốn trước khi trời tối chạy về, phải đi sớm một chút.
Sau khi dọn dẹp rửa mặt một phen, An Hồng Tụ cầm giỏ lên rồi đi ra ngoài.
An Hồng Tụ đi lên núi, tìm được hốc cây giấu linh chi, đặt nấm linh chi vào giỏ, lại phủ thêm hai lớp vải, lúc này mới chạy xuống chân núi. Không nghĩ tới vừa mới đi tới cổng thôn, liền nhìn thấy Trương Trường Viễn lái xe bò.
"Trường Viễn huynh, huynh đi đâu vậy?" An Hồng Tụ gọi Trương Trường Viễn hỏi.
Nghe được giọng nói của An Hồng Tụ, Trương Trường Viễn lập tức quay đầu lại: "Là muội à, Tụ Nhi muội muội. ”
Thần sắc có chút kinh ngạc, lập tức nói: "Ta muốn đi trấn làm chút chuyện, muội đây là muốn đi đâu? ”
An Hồng Tụ đưa giỏ trên tay cho Trương Trường Viễn nhìn một chút, ngẩng mặt lên cười nói: "Ta cũng muốn đi trấn, không nghĩ tới vừa đến đây đã nhìn thấy huynh. ”
"Muội cũng muốn đi trấn à, vậy vừa vặn, ngồi lên đây đi. Ta sẽ đưa muội đến thị trấn. Trương Trường Viễn vỗ vỗ xe bò nói.
"Được rồi, vậy thì làm phiền Trường Viễn huynh."
Cứ như vậy hai người theo xe bò đến trấn, đến trấn Trương Trường Viễn đưa tay về phía An Hồng Tụ: "Nào, nắm lấy tay ta xuống đi, coi chừng ngã. ”
An Hồng Tụ cũng không khách khí, nắm lấy tay Trương Trường Viễn, từ trên xe bò nhảy xuống.
"Dọc đường đi vất vả cho huynh rồi, hiện tại đã đến trấn, huynh mau đi làm việc của huynh đi." An Hồng Tụ nói với Trương Trường Viễn.
Trương Trường Viễn gật gật đầu: "Được, vậy ta sẽ đi làm việc của ta trước. Ta xong việc sẽ việc sẽ ở chỗ này chờ muội, đưa muội về. Nếu chuyện của muội xong trước thì đợi ta ở đây. Đoạn đường từ thôn đến thị trấn tương đối hẻo lánh, ta sợ một cô nương như muội không an toàn. ”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
An Hồng Tụ cười nói: "Vậy thì quá làm phiền huynh, sau khi trở về ta nhất định phải cảm ơn huynh thật tốt. ”
Trương Trường Viễn ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Tụ nhi muội muội, muội nói lời này có chút xa lạ." Sắc mặt đỏ lên vài phần, tựa hồ có chút ngượng ngùng, nói: "Vậy ta liền đi trước, hai chúng ta lát nữa gặp lại. "Nói xong Trương Trường Viễn liền vội vàng lái xe bò đi về phía trước.
Nhìn Trương Trường Viễn đi xa, An Hồng Tụ cẩn thận cầm giỏ đi về phía trấn.
Linh chi là loại nấm có khí tính tốt, là thuốc bổ hiếm có, cũng là dược liệu tuyệt vời. Có tác dụng bổ khí an thần, giảm ho, giảm hen suyễn, có thể dùng chữa chóng mặt, mất ngủ, hồi hộp, khó thở, ho khan, hen suyễn, ...chỉ là thứ này trân quý, nhất là linh chi hoang dã, lại càng không dễ dàng có được.
Vì vậy, cho dù là hiện đại hay cổ đại, nấm linh chi là một thứ có giá trị tốt.
Cô có thể hái được nhiều như vậy, coi như là vận khí khó có được!
Chỉ là, càng là thứ tốt, người bên ngoài nhìn thấy càng dễ nổi lên ác tâm, cho nên cô nhất định phải cẩn thận một chút.
Nghĩ như vậy, An Hồng Tụ nắm chặt giỏ, dọc theo con đường dài, vừa đi vừa quan sát, suy nghĩ nhất định phải tìm một hiệu thuốc nhìn đáng tin cậy bán lại, dù sao từ xưa đến nay đều luôn có thương nhân lừa gạt, cho nên phải đặc biệt cẩn thận, huống hồ mấy gốc linh chi này của cô phẩm chất rất tốt, nếu như gặp được người biết hàng nhất định có thể bán một cái giá tốt!
Vừa đi được không xa, An Hồng Tụ liền nhìn thấy một hiệu thuốc. Tấm biển mặt tiền mười phần khí phái, tấm biển đen vừa rộng vừa dài, mặt trên khắc ba chữ lớn màu vàng Vạn Bảo Đường.
Có lẽ là ấn tượng thương hiệu để lại trong lòng kiếp trước, An Hồng Tụ thấy hiệu thuốc này cực kỳ giống một chuỗi nhà thuốc kiếp trước đã gặp qua, liền theo bản năng cảm thấy đáng tin cậy. Suy tư một chút, nhấc chân đi tới.
Vừa bước lên bậc thang, liền thấy được tình huống bên trong hiệu thuốc.
Đập vào mắt là một cái bàn ở giữa, phía đặt sổ sách, bàn tính và một vài thứ khác, phía sau bàn là ba tủ thuốc lớn, nhìn qua vừa ngăn nắp vừa ngay ngắn.
Hơn nữa chỉ đứng ở cửa ra vào đã có thể ngửi được mùi dược liệu từ trong phòng bay ra, An Hồng Tụ nhắm mắt hít một hơi thật sâu, ngửi ra mùi thuốc thuần khiết, trong lòng hài lòng, nhấc chân đi vào.
Nhưng vừa định vào cửa, đã bị người ngăn lại.
An Hồng Tụ dừng chân, ngước mắt lên liền nhìn thấy tiểu nhị ngăn ở trước mặt mình.
Tiểu nhị nhìn ước chừng mười bảy mười tám tuổi, lúc này đang nhíu mày vẻ mặt ghét bỏ nhìn An Hồng Tụ: "Ăn mày ở đâu ra vậy? Muốn xin ăn thì đi nơi khác, còn nữa, ngươi có biết đây là nơi nào không mà dám xông vào?”
Nghe vậy, khóe miệng An Hồng Tụ hung hăng kéo xuống, ngược lại tức giận đến bật cười, "Ta không mù, ta đọc được chữ! Không phải là Vạn Bảo Đường sao? Ngươi làm trận địa lớn như vậy, ta còn tưởng rằng ta vào Tri phủ nha môn! ”
"À, không nghĩ tới tiểu nha đầu ngươi lại còn biết chữ. Biết là Vạn Bảo Đường của chúng ta, ngươi còn dám đi vào bên trong, ngươi cũng không nhìn xem trên người ngươi mặc cái gì? Vừa bẩn vừa rách giống như một tên ăn mày, làm sao xứng vào Vạn Bảo Đường chúng ta?! "Tiểu nhị vẻ mặt khinh bỉ, dứt lời liền bắt đầu đuổi An Hồng Tụ ra ngoài, "Mau đi nhanh đi, nơi này của chúng ta không cho ăn mày lấy thuốc..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro